Dọa dẫm thất bại, Thu Nham cau mày nhìn Điền Tâm.
“Nháo đủ chưa?” Hắn không vui nói.
“Đừng nói mấy lời dễ gây hiểu lầm nữa. Ngay từ giây phút cô tính kế với Thu Thu, chúng ta đã không còn khả năng ở bên nhau.”
“Tại sao không có khả năng?” Điền Tâm vẫn đầy tự tin. “Em không tin anh không có cảm giác với em. Nếu thực sự ghét em, anh đã không để em tiếp cận Thu Thu. Thừa nhận đi, Thu Nham, anh thích em.”
“Có gì phải giãy giụa? Thích em thì đâu có mất mặt.”
“A.” Thu Nham bị sự tự tin của Điền Tâm làm cho cạn lời.
“Thích cô? Đừng đùa. Điền Tâm, tôi thừa nhận cô xinh đẹp và thông minh. Nhưng cô không phù hợp với tôi, cũng không hiểu tôi.”
Nói xong, Thu Nham không cho Điền Tâm cơ hội giở trò nữa, đưa cho cô một túi tài liệu. Trong đó ghi lại toàn bộ tình sử của Điền Tâm.
Từ lúc cô lần đầu nắm tay một cậu nam sinh trước cửa tiệm tạp hóa, cho đến gần đây cô ôm hôn Thẩm Đào trong phòng ngủ nhà họ Điền, tất cả đều rõ ràng rành mạch. Thời gian, địa điểm, nhân vật, không sai một chữ.
Nhìn thấy những thứ trong đó, Điền Tâm cảm thấy chấn động, nụ cười trên mặt biến mất.
“Anh có ý gì?” Cô chất vấn Thu Nham. “Anh điều tra tôi?”
“Không có gì đặc biệt.” Thu Nham lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ muốn cho cô biết, tôi không phải kẻ ngốc dễ bị lừa. Nếu cô muốn tôi trở thành quân cờ trong tay cô, tốt nhất là tỉnh mộng đi.”
“Điền Tâm, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô. Đừng đến trêu chọc tôi nữa. Nếu chọc giận tôi, cái giá ngươi phải trả không nhẹ đâu.”
“Cái giá?” Điền Tâm cười lớn. “Ha ha. Cái gì mà cái giá? Anh muốn bôi nhọ tôi là đồ bỏ đi? Đưa tôi ra đường phố làm nhục? Hay đánh tôi tàn phế rồi đày tôi về nông thôn?”
“Hay là, g.i.ế.c tôi? Ha ha, anh dám sao?”
TBC
Những chuyện này, bao gồm cả cái chết, Điền Tâm đều đã trải qua. Không sợ gì cả, cô bình tĩnh nói:
“Thu Nham, để tôi nói thẳng. Anh đã bị tôi theo dõi rồi. Trừ phi bây giờ ngươi g.i.ế.c tôi, bằng không, tôi nhất định sẽ gả cho anh.”
“Tôi sẽ sinh con cho anh. Tôi sẽ cùng anh sống những ngày tốt đẹp. Trừ phi anh có thể khiến tôi tìm được một người đàn ông xuất sắc hơn anh, bằng không, đời này tôi không gả cho ai khác ngoài anh.”
“………” Lần đầu tiên thấy một người phụ nữ nói về tham vọng và danh lợi theo cách thản nhiên như vậy, Thu Nham bật cười.
Không gả ai ngoài hắn? Đúng là nằm mơ!
Thu Nham không tin Điền Tâm có thể uy h.i.ế.p được hắn.
Ai ngờ, ngay khi Thu Nham định rời đi, Điền Tâm liền kéo áo mình xuống, lạnh lùng nói:
“Thu Nham, anh dám đi, tôi lập tức sẽ khỏa thân lao ra khỏi phòng thẩm vấn. Đến lúc đó, dù tôi có chết, các người cũng đừng mong được yên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-178.html.]
Biết rằng mấy mánh khóe nhỏ không còn tác dụng, Điền Tâm dứt khoát bất chấp tất cả, lấy mạng mình ra đặt cược.
“Như anh thấy đấy, tôi chính là một người tham danh vọng, hơn nữa vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Gặp tôi, coi như anh xui xẻo.
Hoặc là anh tàn nhẫn, lập tức b.ắ.n c.h.ế.t tôi. Nếu không, một khi anh bước qua cánh cửa này, chúng ta chỉ có thể kết hôn.”
“……”
Phanh!
Như mong muốn, Thu Nham không bóp cò.
Biết mình thắng cược, Điền Tâm mềm nhũn ngã xuống đất, trừng mắt nhìn Thu Nham, mắng: “Anh đúng là đồ độc ác!”
“Ha ha ~” Thu Nham cười lớn. “Nói giỡn sao. Cô đã tin tưởng tôi như vậy, tôi làm sao có thể khiến cô thất vọng?”
“Muốn kết hôn đúng không? Được, tôi đồng ý.”
Tiến lên phía trước, Thu Nham đỡ Điền Tâm dậy, giúp cô mặc lại y phục chỉnh tề. Nhìn thẳng vào mắt Điền Tâm, Thu Nham cảnh cáo:
“Thấy rồi chứ? Tính tình tôi vốn không tốt. Nếu cô nhất quyết muốn làm Thu thái thái, vậy thì hãy làm cho đàng hoàng, đừng để tôi thất vọng. Nếu không, tôi sẽ không nương tay.”
Câu trả lời của Điền Tâm dành cho Thu Nham chính là một cái ôm chặt cùng một nụ hôn sâu, đầy cuồng nhiệt như lửa.
Vừa mới thoát khỏi cái c.h.ế.t trong gang tấc, cô cần một thứ gì đó để kích thích, để giúp bản thân phân tán sự chú ý.
Chuyển từ bị động sang chủ động, Điền Tâm quấn lấy Thu Nham, đến mức hắn gần như không còn sức kháng cự.
Khi cả hai dừng lại, hơi thở đều trở nên gấp gáp. Điền Tâm gần như bám chặt trên người Thu Nham, mềm nhũn không còn sức lực.
“Ôm tôi ra ngoài.” – Điền Tâm kiêu ngạo yêu cầu.
“Được.” – Thu Nham khẽ cười.
Sau một lần trải qua thử thách sinh tử, hắn bỗng nhiên cảm thấy cô gái nhỏ này thực sự rất thú vị.
Rõ ràng tham sống sợ chết, vậy mà lại dám cược cả mạng sống chỉ vì cho rằng hắn là một người tốt.
Có gan, có thú vị.
Vì vậy, trong khoảnh khắc đó, suy nghĩ của Thu Nham bỗng thay đổi. Cơn giận trong lòng hắn cũng theo đó mà tiêu tan, hắn quyết định tiếp nhận cô gái giảo hoạt như hồ ly này.
Hy vọng cô sẽ không làm hắn thất vọng. Bằng không, như hắn đã nói – tuyệt đối sẽ không nương tay.
Trải qua biến cố này, tâm trạng nóng vội của Điền Tâm cũng dần trở nên an phận hơn. Chờ đến khi cô sinh hạ một đứa con, hoàn toàn giữ chặt Thu Nham trong tay! Đến lúc đó, nhất định cô sẽ lấy lại toàn bộ những gì đã mất!