Ban đầu cô nghĩ có lẽ là do vừa rồi gặp Dương Tiểu Hoa trong bếp, nên cũng không để tâm nhiều.
Cô ra khỏi bếp cũng vì bầu không khí ở đó quá vi diệu, không muốn tiếp tục ở lại để làm trò khỉ cho người khác xem.
Nhưng không ngờ rằng, dù cô và Dương Tiểu Hoa không hề có xung đột gì, cũng chẳng ai gây chuyện với ai, thì mọi người vẫn nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy.
Không biết chuyện gì đang xảy ra, Điền Mật cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhân lúc Quan Hân và Điền Tiểu Tráng trở về, cô kéo Quan Hân làm nội gián, nhờ vào bếp nghe ngóng giùm mình xem có chuyện gì.
Quan Hân còn nhỏ, người lớn thường không để ý đến trẻ con, thấy cô bé có vẻ như chẳng hiểu gì, nên cũng không phòng bị.
Vì thế, chẳng bao lâu sau, cô bé thông minh này đã mang về tin tức nóng hổi cho Điền Mật.
“Tiểu cô cô, họ đang nói cô điệu đà.”
Vừa gặm quả xoài to, Quan Hân vừa ra vẻ người lớn nói chuyện. Hiện tại, cô bé và Điền Tiểu Tráng đã chính thức kết nghĩa cha con, vậy nên Điền Mật không còn là chị của cô bé nữa, mà được vinh thăng lên thành “tiểu cô cô.”
“Họ còn nói mạng cô tốt, biết cách làm nũng.”
“Hả?” Điền Mật đầy đầu dấu chấm hỏi. “Sao tự dưng họ lại nói vậy?”
“Con biết!” Quan Hân hớn hở giơ tay giành nói trước.
“Bởi vì tối qua tiểu dượng đi Cung Tiêu Xã! Hắc hắc, họ nói, tiểu dượng có thể đi mua băng vệ sinh cho cô, chứng tỏ thật sự thương cô.
Còn nói, băng vệ sinh trông như thế nào, họ cũng chưa từng thấy. Họ bảo cô quý giá hơn họ, cưới được một người chồng tốt. Còn nói, tiểu dượng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài.”
Sau khi thuật lại hết lời bàn tán của mọi người, Quan Hân tò mò hỏi Điền Mật:
“Tiểu cô cô, băng vệ sinh là gì? Sao tiểu dượng lại phải nửa đêm đi mua băng vệ sinh cho cô?”
“…………”
Mặt đỏ bừng ngay lập tức, Điền Mật lấy tay che mặt, không dám nhìn Quan Hân. Đôi mắt của cô bé quá trong sáng, đến mức làm Điền Mật xấu hổ muốn độn thổ.
Muốn chết! Muốn c.h.ế.t mất thôi!!
Trời ơi! Vậy là tất cả mọi người đều biết tối qua cô bị tới tháng, còn làm bẩn cả quần sao? Thật mất mặt quá đi!!
Không dám tưởng tượng chuyện này sẽ bị bàn tán bao lâu. Cũng không dám nghĩ về sau hình tượng của cô trên đảo sẽ thế nào nữa.
Lúc này Điền Mật chỉ muốn lập tức về nhà!
Trên mặt đất có cái lỗ nào để chui xuống không? Cô muốn trốn luôn trong đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-172.html.]
Nhưng ngoài sự xấu hổ, trong lòng Điền Mật lại thấy ngọt ngào. Hóa ra Giản Hoài còn chu đáo hơn cô nghĩ. Cưới được một người chồng như vậy, cô thực sự không hề chọn nhầm.
Cố gắng giữ bình tĩnh, Điền Mật quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.
Ai nhìn cô, cô cũng sẽ trả lại ánh mắt nghi hoặc. Dù sao thì cô cũng chẳng biết gì hết, ngoài việc bị nhìn chằm chằm thì cô sẽ không nói gì thêm!
Mọi người quả thực rất tò mò về Giản Hoài.
Nghe nói, sáng sớm hôm nay anh đã rời khỏi đảo.
Hôm qua, Tôn đại tỷ mới bảo rằng băng vệ sinh chỉ có trong cửa hàng hữu nghị trong thành phố. Hôm nay, Giản Hoài – người đàn ông vạn năm không ra khỏi nhà – lại xin nghỉ phép rời đảo.
Chậc chậc chậc, ai mà không nghĩ nhiều cho được?
Nhưng Điền Mật miệng quá kín. Mọi người không moi được gì từ cô, đành phải thất vọng tiếp tục làm việc.
Giản Hoài không làm họ thất vọng.
Anh thực sự đã ra ngoài để mua băng vệ sinh.
Để có được ngoại hối phiếu, anh còn chạy đến trước cửa đại sứ quán, tìm được một tay buôn lậu lén lút.
Sau đó, ép người ta giao dịch công bằng, lấy hàng xong liền rời đi ngay, không làm khó đối phương.
Dưới ánh mắt như muốn tiễn ôn thần của gã buôn lậu ngoại hối, Giản Hoài rời đi ngay sau khi hoàn tất giao dịch. Chiếc quân phục trên người anh rõ ràng dọa đối phương không ít!
Gã buôn lậu lập tức đổi địa điểm, quyết định trong thời gian ngắn sẽ không bén mảng đến cửa đại sứ quán làm ăn nữa.
Giản Hoài chẳng quan tâm thái độ của đối phương, chỉ cần đổi được ngoại hối, hắn lập tức đến cửa hàng hữu nghị.
Anh mua sỉ một lượng lớn băng vệ sinh đủ cho Điền Mật dùng trong nửa năm, sau đó lại ghé qua bách hóa.
Anh muốn mua vải!
Lần trước quần áo của Điền Mật bị bẩn, anh hoàn toàn không biết gì, nhưng Giản Hoài không muốn để chuyện đó xảy ra lần thứ hai.
Ngoài vải vóc, anh còn mua cả máy may. Trước khi kết hôn, vốn dĩ anh đã định mua cho Điền Mật, nhưng khi đó anh bận, Điền Mật lại say sóng, nên kế hoạch này cứ bị trì hoãn.
Sau khi mua xong máy may, trong túi không còn đủ tiền để mua xe đạp, Giản Hoài bắt đầu cân nhắc cách kiếm thêm thu nhập. Thu xếp mọi thứ xong xuôi, anh chuẩn bị quay về đảo.
—
Trong sự mong chờ của mọi người, cuối cùng Giản Hoài cũng trở về!
TBC
Khoảnh khắc anh xuất hiện, ai nấy đều vô cùng phấn khích. Những gia đình có điều kiện khá giả, dù chưa từng dùng băng vệ sinh, cũng đã chuẩn bị sẵn đồ để đổi thử lấy một hai miếng từ Điền Mật.