Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-05-25 15:32:25
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đó là chuyển ra khỏi ký túc xá thanh niên trí thức, đến ở nhờ nhà một người đồng hương. Ban đầu, mọi thứ rất tốt.

Nhưng chỉ sau vài ngày, hắn đã bị đồng hương hạ dược.

May mà xuất thân từ gia đình y dược, hắn có chút hiểu biết về thuốc mê. Nếu không, bây giờ hắn đã trở thành con rể của người ta rồi.

Từ đó về sau, Tô Huy rút ra bài học.

Bẩn thì bẩn đi!

Miễn là không bị cưỡng ép, hắn sẵn sàng sống bẩn cả đời.

Nghe xong chuyện của Tô Huy, cả nhà càng thêm thấu hiểu sự gian khổ của thanh niên trí thức.

Những người sắp bị điều đi nông thôn càng thêm quyết tâm: tuyệt đối không đi Đại Tây Bắc!

Dù có phải đi đến vùng hoang dã phương Bắc, hắn cũng không đi về đại Tây Bắc.

Kiều Lan cũng lo lắng. Nhìn vào mắt con trai, lại nhìn sang Giản Hoài, Kiều Lan nhỏ giọng hỏi anh:

“Cậu nói, năm nay có cơ hội không?”

“Nếu anh nỡ để nó vào bộ đội tiền tuyến, thì sẽ có.”

Tiền tuyến à, Kiều Lan không nỡ, trong nháy mắt càng thêm buồn bã.

Hôm nay chuyện trò không vui, Kiều Lan xách theo cái ghế, chuẩn bị về nhà ngủ. Trần tẩu tử cũng vội vã thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Sau khi họ rời đi, Điền Mật và mấy người còn lại cũng bắt đầu rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.

Tối hôm qua Điền Mật bị cảm lạnh, hôm nay lại chạy ra bờ biển bị gió lùa, sợ bệnh nặng hơn nên trước khi ngủ cô uống một chén nước đường đỏ nóng hổi.

TBC

Uống xong bụng ấm lên, Điền Mật lại rót thêm bốn bình nước nóng để làm ấm chăn.

Dọn dẹp xong giường chiếu, đang chuẩn bị đi lấy nước ngâm chân thì Điền Mật thấy Giản Hoài quay về sau khi tiễn khách xong.

Nhìn dáng vẻ của anh như muốn ngủ lại ở nhà, Điền Mật há hốc mồm.

Cô chỉ trải giường đệm cho một người!

Cô cô cô… quên mất Giản Hoài rồi!!

Thật sự là có chút xấu hổ. Mặt đỏ lên, Điền Mật bối rối không biết làm sao.

Cô đang rối rắm. Nếu ngay bây giờ, lập tức, ngay tức khắc trải thêm một bộ giường đệm nữa, thì Giản Hoài có phát hiện ra là cô đã quên anh hay không?

Nhưng tủ đựng chăn đệm lại bị Giản Hoài đứng chắn. Điền Mật hoàn toàn không có cách nào thần không biết quỷ không hay lén lút lấy thêm một bộ chăn đệm ra.

Rối rắm, xấu hổ, Điền Mật lặng lẽ bước đến gần Giản Hoài, chuẩn bị chuồn đi. Nhưng Giản Hoài lại cho rằng cô đang thẹn thùng.

Đêm tân hôn của bọn họ, động phòng hoa chúc đã bị trì hoãn một tháng. Đêm nay anh ở nhà, cô cũng có tâm, vậy thì nhất định họ có thể trải qua một đêm vô cùng vui vẻ.

Đứng tại chỗ, tim Giản Hoài đập nhanh hơn.

“Cái đó…” Điền Mật đang định uyển chuyển bảo Giản Hoài tránh ra một chút, đột nhiên cảm thấy bụng dưới trướng đau, phía dưới truyền đến một dòng ấm nóng.

À… Là kỳ kinh nguyệt tới. Điền Mật muốn khóc mà không có nước mắt.

Lúc này, Điền Mật chẳng còn tâm trí nào lo đến Giản Hoài nữa, cô lập tức đẩy hắn ra, vội vã nhảy tới tủ lấy băng vệ sinh, rồi lao ngay vào nhà vệ sinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-167.html.]

Trời tối, nhà vệ sinh không có đèn, Điền Mật giải quyết xong, lại nhanh chóng xách theo băng vệ sinh chạy về phòng.

Vừa quay lại, cô liền thấy Giản Hoài vẫn còn đứng ngây người trong phòng, trông như đang hoài nghi cuộc đời. Điền Mật sốt ruột, kéo anh dậy, đẩy ra ngoài.

“Cái đó… Anh đi tắm trước đi. Em làm bẩn quần áo rồi, phải thay đồ.”

Giản Hoài đã tắm rồi, vậy mà lại bị bắt đi tắm lại lần nữa.

Sau khi tắm xong, anh trở về thì thấy Điền Mật đang giặt quần áo. Trong chậu nước, màu đỏ sậm loang ra, trong không khí còn thoang thoảng mùi m.á.u tươi.

“Chuyện gì vậy?” Giản Hoài lập tức giật mình. “Em bị thương sao?”

Anh kéo Điền Mật, định đưa cô đi tìm Phương Hoa.

Nhưng theo động tác của Giản Hoài, Điền Mật vừa mới thay xong băng vệ sinh lại bị rỉ ra ngoài. Khóc không ra nước mắt, Điền Mật giữ chặt hắn, bất chấp tất cả mà nói:

“Không có gì đâu, chỉ là em tới kỳ kinh nguyệt thôi.”

“Kỳ kinh nguyệt?” Giản Hoài mờ mịt.

Hắn còn đang suy nghĩ xem “đại di mụ” (cách gọi dân gian của kỳ kinh nguyệt) của Điền Mật là ai, và có liên quan gì đến việc cô chảy máu, thì đã nghe Điền Mật giải thích tiếp:

“Chính là thân thích, ngày đèn đỏ, kinh nguyệt đó. Trước kia em không đều đặn, có mấy tháng không có, em liền quên mất.”

“Hôm nay em uống nước đường đỏ, lại uống cả rượu. Những thứ đó đều giúp lưu thông máu, nên bây giờ lượng kinh nguyệt nhiều hơn bình thường một chút. Mà thôi, anh đi ra ngoài trước đi, em còn phải thay quần.”

“……”

Xấu hổ.

Xấu hổ đến mức viết hoa luôn.

Từ lúc chào đời đến giờ, Giản Hoài chưa từng có khoảnh khắc nào xấu hổ đến như vậy!

“…Thật xin lỗi.”

Hoảng loạn rời khỏi phòng, Giản Hoài cảm thấy chính mình ngốc thật rồi.

Không trách được mẹ anh luôn dùng ánh mắt “thiếu tâm nhãn” (chỉ người kém tinh tế) để nhìn anh! Bộ dạng hiện tại của anh, đúng là có hơi… thiểu năng trí tuệ.

Anh đi vào bếp lấy nước ấm, đưa cho Điền Mật ngâm giặt quần áo, còn cẩn thận cho thêm chút nước nóng.

Ban đầu, anh muốn giúp cô giặt, nhưng loại đồ này quá riêng tư, anh không dám.

Điền Mật cũng ngại.

Loại quần bị dính m.á.u này, nếu Thu Hà giúp cô giặt, cô đã cảm thấy thẹn rồi, huống chi bây giờ lại là Giản Hoài.

Giặt xong hai lần, lại xả thêm hai lần, eo Điền Mật có chút mỏi. Vừa xoa eo vừa định đi lấy đèn pin, cô chợt phát hiện trong sân sáng lên.

Cùng với ánh sáng xuất hiện, là hình bóng Giản Hoài đang cầm dây điện và dụng cụ.

“Anh lắp thêm cái đèn ngoài sân, đèn được nối ở cửa, sau này buổi tối em ra ngoài chỉ cần kéo dây là bật được.”

“…Được.” Điền Mật cảm thấy ấm lòng.

Bộ dáng Giản Hoài như vậy, càng nhìn càng thấy đẹp trai, càng thuận mắt hơn.

Sau khi phơi xong quần áo, Điền Mật lại đi một chuyến ra WC rồi mới quay về phòng.

Vừa vào nhà, cô liền rất tự nhiên lấy thêm một bộ chăn đệm từ trong tủ ra, trải giường cho Giản Hoài xong thì mới lấy ra một miếng đệm nhỏ lót dưới thân mình.

Loading...