Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 166

Cập nhật lúc: 2025-05-25 15:32:23
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đáng tiếc, vận may của anh không tốt lắm.”

Vừa mới về nhà chưa kịp thực hiện kế hoạch, anh ta đã bị Thu Hà làm mất danh tiếng, khiến mọi chuyện càng khó khăn hơn.

“Ai…” Anh ta thở dài, đầy u sầu.

“Ta giúp ngươi.” Phương Hoa đột nhiên xen vào: “Ngươi cứu Quan Hân, chính là ân nhân của nhà chúng ta. Ngươi trở về thành phố làm việc, mọi chuyện ta đều có thể giúp ngươi giải quyết.”

“Chuyện này……” Điền Tiểu Tráng chần chừ, không lập tức đồng ý.

Trước đây giúp Quan Hân, Điền Tiểu Tráng không mong báo đáp. Hiện tại, đứa trẻ này đã thay đổi vận mệnh, có một gia thế tốt, nhưng Điền Tiểu Tráng cũng không muốn lợi dụng cô bé. Ân tình cần được báo đáp, nhưng đó không phải là tác phong của anh ta.

Chủ yếu là vì tình cảm giữa anh ta và Quan Hân, Điền Tiểu Tráng không muốn để cô bé nghĩ rằng anh ta giúp cô bé chỉ vì muốn lợi dụng.

“Ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều. Quan Hân gọi ngươi là ba ba, thì ngươi chính là con nuôi của ta và Quan bá. Mẹ giúp đỡ con cái là chuyện đương nhiên, ngươi không cần phải có gánh nặng.”

“Đúng vậy, ba ba, người mau trở về đi! Như vậy sau này nếu Quân Hân nhớ người, cũng có thể đến Thanh Thành thăm người.”

Quan Hân không bận tâm, vậy Điền Tiểu Tráng cũng không cần phải lấn cấn. Anh ta gật đầu, gọi Phương Hoa một tiếng mẹ nuôi.

“Không cần nói lời cảm ơn, nhưng chỉ cần Quan Hân còn nhận con, thì con vĩnh viễn là ba của con bé.”

“Đứa trẻ ngoan.” Phương Hoa nước mắt lưng tròng.

Là một người đã có tuổi, điều Phương Hoa lo lắng nhất chính là một ngày nào đó bà qua đời, sẽ không có ai chăm sóc Quan Hân. Bây giờ có Điền Tiểu Tráng, bà yên tâm hơn rất nhiều.

“Sư phụ, đây là chuyện vui, người không khóc.”

“Ân!!”

Lau khô nước mắt, Phương Hoa hỏi Điền Tiểu Tráng rằng anh ta muốn vào nhà máy làm việc hay đi theo Điền Lão Thật.

Công việc của Điền Lão Thật là lao động ngoài trời, không kiếm được nhiều tiền. Ngoài thời gian làm việc tự do, thì không có bất kỳ phúc lợi nào.

Ngược lại, nếu vào nhà máy, có rất nhiều lợi ích: tiền lương ổn định, có ngày nghỉ, thậm chí vào dịp lễ còn có quà tặng.

Quan trọng nhất là có cơ hội được cấp nhà ở. Dù không được phân nhà riêng, thì Điền Tiểu Tráng vẫn có thể xin một chỗ trong ký túc xá công nhân.

Đặt hai lựa chọn này lên bàn cân, rõ ràng vào nhà máy là tốt hơn. Nhưng cuối cùng, Điền Tiểu Tráng vẫn quyết định thay ca cho Điền Lão Thật.

“Ông nội con đã lớn tuổi. Con nghe nói mấy hôm trước ông còn bị ngã một lần. Sau này tuổi ông ngày càng cao, chắc chắn sẽ không tiện. Con thay ba con chăm sóc ông, cũng là điều nên làm.”

“Cái gì? Gia gia bị ngã? Khi nào vậy?” Điền Mật hoảng hốt. “Sao ông ấy không nói gì cả!”

Điền Mật gần như muốn khóc.

“Không sao đâu, không sao đâu.” Điền Tiểu Tráng vội vàng trấn an: “Chỉ là lúc khai xuân, buổi sáng ông không cẩn thận dẫm lên băng, trượt một cái. Ngoài việc làm rách quần bông, bị trật chân một chút thì không sao cả.”

“Ha ha ha…… Quần rách đũng!!”

Quan Hân, cô bé này, chỉ tập trung vào điểm quan trọng nhất trong mắt mình.

Điền Tiểu Tráng nói cả một đoạn dài, cô bé không để ý gì cả, chỉ nhớ đúng chuyện quần rách đũng. Đúng là nhân tài!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-166.html.]

Điền Tiểu Tráng cũng chỉ biết bó tay.

“Thấy chưa, chuyện chỉ có vậy thôi. Gia gia bị bẽ mặt hơn nửa tháng, đến khi anh về, vẫn có người nhắc lại chuyện đó với anh. Gần đây, gia gia không còn muốn ra ngoài nữa.”

“………” Đây quả thực là điều Điền Mật không ngờ tới.

Nhưng may là ông nội không bị thương nặng, vậy là tốt rồi.

“Đúng vậy, anh chỉ sợ năm sau ông ấy còn muốn ra quán. Đến lúc đó ông lớn tuổi hơn nữa, chưa chắc đã may mắn như năm nay.”

“Đúng vậy.” Điền Mật gật đầu đồng tình.

Nhưng nếu Điền Tiểu Tráng thay ca Điền Lão Thật, vậy anh ta sẽ ở đâu?

Nếu ở nhà, chắc chắn hắn không thể tiết kiệm được tiền. Có Thu Hà canh chừng, lại thêm Điền Đại Tráng và cả nhà hắn, thì Điền Tiểu Tráng – một cục thịt béo bở – chắc chắn sẽ bị Điền Đại Tráng không buông tha.

Sau một hồi suy nghĩ, Điền Mật chợt nhớ ra một nơi.

“Em nhớ là nhà của lão nhân bên cạnh gia gia năm nay vừa có người mất, căn nhà đã bị đại viện thu hồi.

Người ta đều ghét bỏ nơi đó từng có người c.h.ế.t nên không ai muốn ở. Nếu anh không sợ, có thể đi tranh thủ.

Tốt nhất là mua lại, bằng không nếu anh ở một thời gian, rất có thể sẽ có người đến tranh giành.”

“Thật có chuyện tốt như vậy sao? Được, anh nhớ kỹ!”

Là một người từng lăn lộn ba năm trên Đại Tây Bắc, Điền Tiểu Tráng giờ đây đã không sợ bất cứ điều gì.

Vấn đề duy nhất là anh ta không đủ tiền mua nhà. Nhưng không sao, anh ta có thể đi mượn.

Ở Thanh Thành, Điền Tiểu Tráng vẫn còn một vài người bạn tốt.

TBC

Điền Mật cũng có thể cho Điền Tiểu Tráng vay tiền. Nhưng vì đây là tiền trong nhà, lại có người ngoài, nên cô cần thương lượng với Giản Hoài trước. Vì vậy cô chưa đề cập đến.

Chuyện quan trọng đã nói xong, cả nhà lại quay sang nghe Điền Tiểu Tráng kể về những năm tháng bi thảm làm thanh niên trí thức sắc bén trên Đại Tây Bắc.

Điền Mật cũng tò mò.

“Anh, anh thật sự ba năm không tắm sao? Anh dơ như vậy, bạn cùng phòng không chê ngươi à?”

“Chê gì chứ, hắn cũng ba năm không tắm.”

“Phốc?” Điền Mật bị sốc. “…… Không phải chứ, hắn cũng……”

“Ân!” Điền Tiểu Tráng gật đầu mạnh mẽ.

Người bạn cùng phòng của Điền Tiểu Tráng cũng khá đẹp trai. Có thể nói, khi mới xuống nông thôn, tất cả thanh niên trí thức đều trông đẹp hơn người địa phương.

Chỉ cần không xấu đến mức dọa người, thì họ đều có thể dễ dàng thu hút một đám kẻ ái mộ.

Tô Huy trông chỉ kém Điền Tiểu Tráng một chút, nên hắn đặc biệt đào hoa. Lúc đầu, khi Điền Tiểu Tráng bị một nữ ác bá ép làm chồng, hắn còn cười nhạo.

Khi Điền Tiểu Tráng cố tình làm bẩn mình để tránh bị để ý, hắn càng khinh thường.

Để tránh xa Điền Tiểu Tráng bẩn thỉu, hắn đã đưa ra một quyết định khiến hắn hối hận cả đời.

Loading...