Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 164
Cập nhật lúc: 2025-05-25 15:32:08
Lượt xem: 71
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giản Hoài vừa rời đi, Điền Mật lập tức có chút buồn rầu. Cô thực sự không nỡ để Phương Hoa đi.
Mới đến đảo được một tháng, chính Phương Hoa là người đã giúp cô vượt qua giai đoạn bỡ ngỡ ban đầu.
Có thể nói, so với Giản Hoài, tình cảm của Điền Mật đối với Phương Hoa còn sâu đậm hơn.
Nghĩ đến việc sau này Phương Hoa dọn đi, còn Giản Hoài lại thường xuyên không ở nhà, chỉ còn một mình cô với con ch.ó Đại Hắc, Điền Mật liền thấy buồn bực.
Phương Hoa cũng rất luyến tiếc Điền Mật. Hơn một tháng nay, không chỉ có nàng bầu bạn với Điền Mật, mà Điền Mật cũng là chỗ dựa tinh thần của bà.
Trước đây, trong lòng nàng luôn có chuyện bận tâm, nên vẫn chưa mở lời nhận Điền Mật làm học trò. Giờ nhân cơ hội này, bà quyết định nói ra.
Nhìn Điền Mật một cách nghiêm túc, Phương Hoa hỏi: “Tiểu Mật, cháu có muốn làm học trò chính thức của ta không?”
“A?” Điền Mật ngây người một chút, rồi lập tức vui sướng đến phát điên. “Muốn! Muốn! Cháu muốn! Sư phụ, xin nhận đồ đệ bái lạy!”
Bộp bộp bộp!
Điền Mật lập tức quỳ xuống dập đầu, làm lễ bái sư một cách vô cùng nghiêm túc, như thể sợ chậm một giây thôi là Phương Hoa sẽ đổi ý.
“Sư phụ, xin uống trà!”
Không kịp pha trà nghiêm chỉnh, Điền Mật cầm ngay một ly nước lớn đưa cho Phương Hoa, nhanh chóng hoàn thành trình tự bái sư.
Phương Hoa bật cười, nhận lấy ly nước và uống một hớp lớn để cho Điền Mật mặt mũi.
“Được rồi, đứng dậy đi.”
“Ngày thường chúng ta cứ ở chung như trước đây là được. Chỉ là, bây giờ cháu là đệ tử chính thức của ta, khi ta dạy y thuật, chắc chắn sẽ nghiêm khắc hơn trước. Cháu có chịu được không?”
“Chịu được!” Điền Mật kiên định đáp.
“Hì hì~ Sư phụ, người hiểu cháu mà. Chỉ cần được học tập, cháu sẽ không thấy vất vả đâu!”
Tinh thần ham học này của Điền Mật khiến Phương Hoa rất hài lòng. Hơn một tháng qua chung sống cũng là thời gian bà dùng để quan sát Điền Mật. Nếu Điền Mật không có tố chất, bà cũng sẽ không mạo hiểm nhận đồ đệ ở tuổi này.
TBC
May mắn thay, Điền Mật không làm bà thất vọng.
Hai người đều vô cùng vui vẻ.
Để chúc mừng việc bái sư thành công, Điền Mật quyết định tối nay sẽ làm hẳn mười món ăn. Nhân lúc Phương Hoa chuẩn bị hải sản, cô lại đi qua nhà Tống tẩu tử mua hai con vịt.
Lần này, ngoài vịt ra, cô còn mang về một rổ dừa lớn. Đây là do Tống tẩu tử biết Điền Mật thích món chè dưỡng nhan, nên cố ý nhờ Giang Thịnh leo núi hái cho nàng.
Như lần trước, Giang Thịnh lại giúp Điền Mật mang đồ về nhà. Nhưng lần này, Điền Mật không để cậu chạy thoát ngay.
“Đây là giỏ đựng rau của nhà cháu, cháu mang về đi. Còn cái rổ này, trong đó có đồ hộp ta tặng cho mẹ cháu. Cháu không được thay mẹ mình từ chối. Còn nữa, nhớ nói với mẹ cháu đừng có gửi đồ trả lại, bằng không, lần sau ta sẽ không qua nhà các cháu chơi nữa đâu!”
“…”
Bị Điền Mật “đe dọa”, Giang Thịnh đành xách theo rổ đồ về nhà. Về đến nơi, sợ Tống tẩu tử đánh mình, cậu không dám giấu giếm mà thuật lại nguyên văn lời của Điền Mật.
Nghe xong, Tống tẩu tử cười ha ha, rất hài lòng nhận lấy quà, cũng không trách mắng Giang Thịnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-164.html.]
Tuy nhiên, nhìn bóng dáng khờ khạo của con trai, Tống tẩu tử lại ưu tư. Không biết năm nay có đợt tuyển quân không?
Nếu tiếp tục trì hoãn, Giang Thịnh sẽ đến tuổi phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Là người từ nông thôn đi ra, Tống tẩu tử không muốn con trai mình lại quay về đó làm ruộng.
Cô ấy muốn Giang Thịnh nhập ngũ, muốn cậu có cơ hội vào thành phố. Đáng tiếc, cô ấy không có cách nào thực hiện.
Thở dài lo lắng, Tống tẩu tử quyết định sẽ đối xử tốt với Điền Mật hơn.
Điền Mật là người duy nhất trên đảo có quan hệ với thành phố, cô ấy muốn nhờ Điền Mật dò hỏi xem có cơ hội nào cho con trai mình không. Vì thế, cô ấy càng ra sức tỏ ra thân thiết với Điền Mật.
Điền Mật chỉ cho rằng Tống tẩu tử thực dụng, hoàn toàn không nghĩ sâu xa.
Dù có biết, cô cũng không thấy phản cảm.
Tấm lòng của một người mẹ, cô có thể hiểu được. Chuyện nhỏ không tốn sức gì, nếu giúp được, cô cũng rất vui lòng.
Nhưng đó là chuyện sau này. Còn hiện tại, Điền Mật đang tập trung làm thịt vịt.
Lông vịt có khả năng giữ ấm rất tốt. Ở Thanh Thành, nhiều người dùng chúng làm nệm lót.
Trước đây, Điền Mật cũng hay dùng, nhưng không mang theo khi đến đảo. Hôm nay làm thịt vịt, cô tiện thể thu gom thêm ít lông tơ.
Đang lúc bận rộn, Trần tẩu tử đến nhà Điền Mật, mang theo một rổ trứng vịt muối.
“Đây là chị muối từ tháng trước, bây giờ ăn là ngon nhất. Các người có thể dùng thêm làm món tối nay.”
“Không cần đâu, chị xem này, em có hải sản, có vịt, đã quá nhiều để ăn rồi!”
Nhà Trần tẩu tử cũng không khá giả gì, cô ấy chắc hẳn đã chắt chiu mới có số trứng này, Điền Mật thật sự ngại nhận.
“Nhận đi!” Trần tẩu tử kiên quyết.
“Nếu không có Giản Hoài nhà em, hôm nay ta đã mất mạng rồi. Các người ăn chút trứng vịt muối của ta thì có sao?”
“Đừng từ chối, nếu không ta giận đó!”
Điền Mật: “…”
Quả báo đến thật nhanh mà!
Hết cách, Điền Mật đành nhận lấy trứng vịt muối, đồng thời mời cả nhà Trần tẩu tử cùng Kiều chính ủy đến nhà mình ăn tối.
Bất đắc dĩ, Điền Mật đành nhận lấy hột vịt muối, đồng thời cũng mời Trần tẩu tử và cả nhà Kiều chính ủy tối nay đến nhà nàng ăn cơm.
“Giản Hoài nói với em, nhà em có thể được phân căn phòng này, ít nhiều nhờ sự giúp đỡ của Kiều chính ủy.
Trước đó, chúng ta đã muốn mời mọi người ăn một bữa. Chỉ là Giản Hoài không có ở nhà, một mình em không xoay sở được.
Hôm nay vừa hay anh trai em đến, chúng ta cùng nhau ăn uống vui vẻ một chút.”
Trần tẩu tử hôm nay thực sự không muốn về nhà, cũng không còn sức để nấu cơm.
Cuối cùng, cô ấy về nhà lấy thêm một rổ trứng gà và hai cân gạo, rồi dắt cả nhà, già trẻ lớn bé, kéo nhau sang nhà Điền Mật ăn ké một bữa.