Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 163

Cập nhật lúc: 2025-05-25 15:32:02
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tiểu Điền có phúc lắm, có một đối tượng tốt như Tiểu Giản.”

“Tiểu Điền cũng đâu có tệ, hai người bọn họ rất xứng đôi.”

Nghe những lời khen như vậy quá nhiều lần, Điền Mật cũng dần c.h.ế.t lặng. Cô hào phóng cười đáp lại, rồi hỏi mọi người có muốn ra biển bắt hải sản không.

“Đi, đi thôi! Phải tranh thủ trước khi thủy triều lên.”

“Tiểu Điền, hôm nay cô cũng đi sao?”

Ngày thường Điền Mật rất ít khi đi, nay lại đột nhiên chủ động đề nghị, khiến mọi người tò mò không biết cô có muốn tham gia không. Điền Mật gật đầu, nói muốn dẫn anh cô đi xem biển rộng.

“Vậy thì tốt quá! Đi nào, chúng ta cùng đi! Tới nơi, thím sẽ dạy ngươi bắt nghêu sọc.”

“Sò huyết ăn ngon lắm, để ta dạy ngươi cách nhận biết!”

Sau sự kiện bắt rắn, mọi người lại càng thêm thân thiết với Điền Mật, không còn khoảng cách như trước.

Cô có thể ra mặt giúp đỡ vào lúc quan trọng, chứng tỏ cô rất đáng tin cậy. Một người như vậy, ai cũng yên tâm kết giao.

Điền Mật cười cảm ơn mọi người, sau đó quay về gọi Điền Tiểu Tráng. Lần này có Giản Hoài giúp đỡ, Điền Tiểu Tráng nhanh chóng bị đánh thức.

Mới tỉnh ngủ, anh ta còn ngơ ngác không biết mình đang ở đâu. Mãi đến khi Điền Mật nhúng khăn vào nước giếng lạnh rồi áp lên mặt anh ta, Điền Tiểu Tráng mới giật b.ắ.n người, hoàn toàn tỉnh táo.

“A a a… Điền Mật! Em muốn g.i.ế.c anh em sao?!”

“Hắc hắc, mau dậy đi! Em dẫn anh đi bắt hải sản!”

“Bắt hải sản? Đó là cái gì?”

“Hắc hắc, cứ đi rồi sẽ biết! Nhanh lên, chậm chút nữa thủy triều lên, sẽ không nhặt được đồ ngon đâu!”

Vừa nghe có đồ ăn ngon, Điền Tiểu Tráng lập tức bật dậy như cá chép lộn mình, hai mắt sáng rực, nhảy xuống giường.

“Đi! Đi ngay! Sao em còn chưa đi?”

“Hừ, em chẳng phải đang đợi anh sao!”

Trừng mắt nhìn Điền Tiểu Tráng một cái, Điền Mật mang giày, đội mũ rơm, quấn khăn sa, rồi đi gọi Quan Hân và Phương Hoa. Sau đó, cả nhóm cùng mọi người ùn ùn kéo ra biển.

Điền Tiểu Tráng chạy đi trước.

Anh ta tin rằng: “Ăn cơm mà không tích cực, thì tư tưởng có vấn đề!” Vì thế, chuyện ra biển bắt hải sản, cướp đồ ăn ngon, anh ta tuyệt đối không thể chậm chân!

Lần đầu tiên đi bắt hải sản, Điền Tiểu Tráng không có chút kinh nghiệm nào. Ngoại trừ những loại hải sản phổ biến và một con bạch tuộc bắt được nhờ may mắn, hắn không tìm thấy gì khác.

Nhưng nhờ Điền Mật có mối quan hệ tốt, mọi người nhiệt tình chỉ bảo cho anh ta. Điền Tiểu Tráng lanh lợi, ăn nói khéo léo, chẳng mấy chốc đã hòa đồng với mọi người và thu hoạch đầy một giỏ.

Còn Điền Mật thì không được nhiều lắm.

Cô không thể xuống nước, cũng không thể bị lạnh, nên chỉ có thể nhặt những thứ lộ trên bãi cát.

Nhưng không sao, vì cô có Giản Hoài! Giản Hoài có kinh nghiệm, mắt lại tinh, chẳng mấy chốc đã mang về một sọt hàu sống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-163.html.]

Ngoài ra, anh còn bắt được rất nhiều nghêu sọc và sò huyết. Những con cá lớn mà người khác không bắt được, anh đều có thể nhanh chóng tóm gọn.

Có Giản Hoài giúp đỡ, Điền Mật chỉ việc dạo chơi trên bờ biển mà vẫn là người thu hoạch nhiều nhất hôm nay.

Ban đầu, Điền Mật nghĩ rằng bắt đủ ăn là có thể về nhà sớm. Nhưng Điền Tiểu Tráng và Quan Hân đều không muốn về. Cả hai đều là người từng trải qua cảnh đói kém, nhất là Quan Hân, hơn một tháng nay cô bé bị đói thảm rồi. Đồ ngon bày ngay trước mắt, cô bé tuyệt đối không thể bỏ qua!

Điền Tiểu Tráng cũng nghĩ như vậy.

Ăn không hết thì có thể gói mang về. Ở đại Tây Bắc, thậm chí cả Thanh Thành, hải sản tươi ngon thế này rất hiếm có! Lần này đến đây, anh ta phải ăn cho thỏa thích!

Điền Mật không biết làm thế nào, đành dặn họ nhớ theo sát mọi người, đừng đi quá muộn.

“Khi thủy triều lên, bờ biển sẽ rất nguy hiểm. Hai người nhớ để ý xung quanh, đừng đi quá xa!”

“Biết rồi, biết rồi! Em về trước đi, tới giờ chúng ta tự về.”

“Đúng vậy! Điền Mật tỷ tỷ, chị đừng lo!”

Lời nói là vậy, nhưng nhìn hai người này hào hứng quá mức, Điền Mật vẫn không yên tâm. Cô định nhờ Phương Hoa ở lại trông chừng họ, nhưng Phương Hoa có việc phải về trước.

Cuối cùng, Điền Mật đành nhờ Giang Vũ giúp trông nom Điền Tiểu Tráng và Quan Hân.

TBC

“Nhớ đừng để họ đi quá xa! Khi về nhà, nhớ gọi cả hai về cùng.”

“Được!”

“Tiểu Điền tỷ yên tâm! Em đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Nhìn cậu bé bảy tuổi nghiêm túc giơ tay chào theo kiểu quân đội, Điền Mật thấy đáng tin hơn hẳn. Có Giang Vũ giúp đỡ, cô yên tâm về nhà.

Vừa về đến nhà, Điền Mật còn chưa kịp hỏi Phương Hoa về việc bà có chuyện gì, thì Phương Hoa đã lên tiếng trước:

“Tiểu Mật, ta muốn dọn ra ngoài sống.”

“A? Vì sao?” Điền Mật kinh ngạc, có chút lo lắng. “Là chỗ này có gì không tốt sao?”

“Không phải, không phải.” Phương Hoa kiên nhẫn giải thích: “Trước đây chúng ta ở chung là vì trạng thái của cháu không tốt. Cháu lo lắng cho ta, nên mới là cách giải quyết tạm thời.

Bây giờ tâm trạng đã tốt lên, cháu không cần lo ta làm chuyện dại dột nữa, cũng đến lúc chúng ta nên tách ra ở riêng rồi.”

“Chỗ này của cháu rất tốt, ta ở đây rất vui vẻ. Nhưng dù sao chúng ta cũng là hai nhà khác nhau, vẫn nên ở riêng thì tốt hơn.”

Ở nhà Điền Mật, Phương Hoa và Quan Hân dù có thân thiết đến đâu cũng vẫn là người ngoài, chắc chắn không thể thoải mái như ở nhà mình.

Quan Hân lại từng trải qua vụ bắt cóc, nên rất cảnh giác với người lạ. Phương Hoa muốn cho Quan Hân một không gian thoải mái hơn, nên quyết định dọn ra ở riêng.

Phương Hoa đã nói rõ ràng lý do, dù Điền Mật luyến tiếc nhưng cũng không ngăn cản. Bà quay sang nhìn Giản Hoài, hỏi anh: “Trên đảo có căn phòng nào gần đây đang trống không?”

Giản Hoài cũng không rõ.

“Đợi một lát, cháu sẽ đi hỏi bên bộ phận hậu cần. Phòng trống cần phải dọn dẹp và sắp xếp lại, hai người cứ nghỉ ngơi trước, chờ khi nào chuẩn bị xong, cháu sẽ về báo hai người.”

“Được, cảm ơn tiểu Giản.”

“Không cần khách sáo.”

Loading...