Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 162
Cập nhật lúc: 2025-05-25 15:31:59
Lượt xem: 75
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
May mà Giản Hoài đến kịp, nếu không Trần tẩu tử chắc chắn gặp nguy hiểm.
“Không sao rồi, đừng sợ. Đây là một con mãng xà Miến Điện, không có độc.”
Trấn an Trần tẩu tử xong, Giản Hoài nhanh chóng nắm chặt bảy tấc của con rắn rồi lôi nó ra khỏi phòng.
“Tìm cho tôi một cái bao tải chắc chắn, hoặc một cái giỏ tre lớn. Phải đủ rộng.” Con rắn này không nhỏ, không thể dùng đồ đựng bé được.
“Được!”
Nhận lệnh, Kiều Quyên Nhi lập tức chạy đi tìm đồ.
“Mang tới đây.”
Vừa cầm gậy đẩy chiếc bao tải qua, Kiều Quyên Nhi vừa run lẩy bẩy, không dám đến gần. Đợi Giản Hoài nhét mãng xà vào bao, buộc miệng túi lại chặt chẽ, lúc đó Điền Mật mới chậm rãi đi tới.
Nghe nói trong nhà Trần tẩu tử có rắn, Điền Mật cũng nổi da gà, sợ hãi không thôi. Cố nén nỗi sợ, cô tìm Trần tẩu tử, giúp cô ấy xoa bóp huyệt đạo để thư giãn.
“Đừng sợ, đừng sợ, con rắn đó đã bị Giản Hoài bắt đi rồi.”
“Đúng vậy! Giản thúc thúc đã nhốt nó lại rồi!”
Con rắn đã bị chế ngự, lá gan của Kiều Quyên Nhi cũng lớn hơn một chút. Núp sau lưng Điền Mật, nàng có phần háo hức hỏi Giản Hoài:
“Giản thúc thúc, con này có ăn được không?”
“Được chứ. Thịt của nó khá giống thịt gà, ăn rất ngon.”
“A a a… Không thể ăn!!”
Nghe con gái đòi ăn thịt rắn, Trần tẩu tử vừa mới bình tĩnh lại lập tức hoảng hốt. Cô ấy là người Đông Bắc, mà ở quê cô ấy, rắn là liễu đại tiên (*), ăn vào sẽ gặp chuyện chẳng lành!
(*) Liễu đại tiên: Trong tín ngưỡng dân gian Trung Quốc, loài rắn được xem là hóa thân của thần tiên, không thể tùy tiện sát sinh hay ăn thịt.
Không muốn bị cho là mê tín, Trần tẩu tử chỉ đành tái mặt, gắt gao giữ chặt Kiều Quyên Nhi, không cho cô bé có ý định ăn rắn.
Kiều Quyên Nhi rất thèm thịt, nhưng cô bé càng nghe lời mẹ hơn. Nhìn thấy mẹ hoảng sợ đến vậy, cô bé lập tức hứa không bao giờ đụng tới con rắn đó nữa.
Sau khi dỗ dành con gái xong, Trần tẩu tử vẫn chưa yên tâm, lại nắm lấy tay Điền Mật, nhắc nhở cô cũng đừng ăn.
“Loài vật đó rất thù dai. Nếu cô ăn một con, chắc chắn sẽ có con khác tìm đến trả thù. Nghe lời tôi, đừng ăn. Không phải chỉ là thịt thôi sao? Ở vùng biển này có đầy cá, không cần thiết phải ăn rắn.”
“Ừ ừ, tôi cũng không ăn.”
TBC
Điền Mật gật đầu lia lịa, đối với món canh rắn hoàn toàn không có hứng thú. Mềm mềm nhớt nhớt, cô nhìn thôi đã thấy sợ!
Ngẩng đầu lên nhìn Giản Hoài, Trần tẩu tử phát hiện anh đã xách con rắn rời đi.
Giản Hoài là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định. Trong những buổi huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã, anh thậm chí còn từng ăn cả chuột sống, huống hồ gì là rắn?
Trong mắt Giản Hoài, con mãng xà to béo này chính là món mỹ vị. Giá mà bắt được vài con nữa thì tốt biết mấy, vậy là có thể ăn mỗi ngày một con, ngày nào cũng được hưởng thụ!
Nhưng dù sao anh cũng không phải kiểu người thích ăn một mình.
Giản Hoài mang con rắn đến bếp ăn tập thể, giao cho bếp trưởng. Khi nhìn thấy chiếc bao tải đầy ắp thịt, bếp trưởng Quách vui mừng ra mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-162.html.]
“Từ đâu mà có thế? Hôm nay mọi người có lộc ăn rồi!”
“Bắt được ở nhà Kiều chính ủy.”
Giản Hoài kể lại sự việc cho bếp trưởng nghe, nhân tiện hỏi:
“Trừ hùng hoàng (**) ra, còn cách nào khác để phòng rắn không?”
(**) Hùng hoàng: Một loại khoáng thạch có chứa arsenic, thường được dùng để xua đuổi rắn.
“Hử? Phòng rắn à?” Quách bếp trưởng suy nghĩ một lát rồi nói:
“Nuôi ngỗng lớn. Bọn nó dữ dằn, có ý thức bảo vệ lãnh thổ cao. Có chúng giữ nhà, rắn chắc chắn không dám bén mảng tới.”
“Ngoài nuôi ngỗng, còn có thể nuôi mèo. Trừ loại mãng xà to như thế này, những con rắn nhỏ khác đều không phải đối thủ của mèo.
Còn nữa, trong nhà đừng trồng hoa mào gà loại cây đó thu hút rắn. Nếu vẫn chưa yên tâm, ngươi có thể bắt một con thái hoa xà (***) về nuôi.
Loài này không có độc, nhưng chuyên săn rắn khác. Ở đâu có nó, rắn khác sẽ không dám đến.”
(***) Thái hoa xà: Một loài rắn không độc, ăn thịt các loài rắn khác.
“Cảm ơn.”
Ghi nhớ những mẹo phòng rắn này, Giản Hoài quay về nhà Kiều chính ủy. Đúng như anh dự đoán, mọi người đang tích cực rải hùng hoàng quanh nhà Trần tẩu tử.
Trần tẩu tử bị dọa đến mất mật. Nhà cô ấy lúc này nồng nặc mùi hùng hoàng, đến mức không thể ở nổi, nhưng cô ấy vẫn chưa yên tâm, tiếp tục rải thêm.
Thấy vậy, ai nấy đều vừa thông cảm, vừa xót xa.
Đúng lúc này, Giản Hoài mang theo biện pháp giải quyết quay lại. Nghe xong, ánh mắt mọi người lập tức sáng lên đầy vui mừng.
“Tiểu Giản, cảm ơn cậu nhiều lắm!”
“Tôi biết chỗ nào có mèo, tôi lập tức đi xin một con!”
“Tôi biết chỗ nào có ngỗng lớn, tôi có thể giúp đổi lấy!”
“Ai ya, cái cây đỏ rực này, có phải là hoa mào gà không? Bảo sao nhà lão Trần lại gặp rắn! Hóa ra là nó gây họa!”
“Nhổ, nhổ ngay! Mau nhổ hết đi!”
Cả xóm đồng lòng, cùng nhau nhổ sạch toàn bộ hoa mào gà trong nhà Trần tẩu tử. Không còn một nhánh, một cánh hoa nào sót lại!
Trần tẩu tử biết chính nó là nguyên nhân thu hút rắn, lòng vẫn còn sợ hãi. Chỉ vì nhớ nhà, cô ấy mới trồng một khoảnh nhỏ. Giờ bị một phen kinh hãi thế này, Trần tẩu tử chẳng còn tâm trạng thư giãn gì nữa.
Nằm bẹp trong phòng nữ nhi, ôm chặt con mèo trong lòng, nghe mùi hùng hoàng nồng nặc khắp nhà, lại thêm tiếng ngỗng kêu quang quác ngoài sân, cuối cùng cô ấy cũng cảm thấy an toàn hơn.
“Cảm ơn, hôm nay thật sự cảm ơn mọi người.”
“Không có gì đâu. Chúng ta cùng sống trên một hòn đảo, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà.”
“Đúng vậy! Hôm nay công lao lớn nhất thuộc về Tiểu Giản!”
“Đúng đúng đúng!”
Trong lúc trò chuyện, ánh mắt mọi người nhìn Giản Hoài tràn đầy sự yêu mến. Trước đây, vì khuôn mặt lạnh lùng của anh, phần lớn người chỉ dám nhìn từ xa, không dám lại gần. Nhưng bây giờ, Giản Hoài chính là người đáng tin cậy nhất trong lòng họ.