Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 161
Cập nhật lúc: 2025-05-25 15:31:57
Lượt xem: 61
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trừ Giản Hoài ra, anh em Điền Mật cùng hai bà cháu Phương gia đều ngủ rất say, ngủ vô cùng ngon. Ngủ trưa dậy, ai nấy đều tinh thần sảng khoái, đầy sức sống.
Điền Mật thậm chí còn cảm thấy mình bị trẹo cổ. Ngủ quá lâu khiến cổ vừa nhức vừa mềm. Xoa cổ, cô hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra sau khi say rượu.
Cô chỉ nhớ mình uống quá nhiều đến mức choáng váng đầu óc. Sau đó, cô trở về phòng ngủ như thế nào, ngủ ra sao, tất cả đều không có chút ấn tượng.
Nhưng không nhớ cũng chẳng sao.
Dựa vào kết quả mà suy ra, Điền Mật biết chắc chắn là Giản Hoài đã đưa cô về phòng. Điền Tiểu Tráng chỉ uống một ly đã gục. Phương Hoa thì tửu lượng kém, tuổi lại cao. Ngoài Giản Hoài ra, còn ai có thể chăm sóc cô đây?
Nghĩ đến việc vì không tỉnh táo mà bỏ lỡ cơ hội cảm nhận hơi ấm của Giản Hoài, Điền Mật có chút tiếc nuối. Chắc chắn Giản Hoài một “lò sưởi sống” sẽ ấm áp hơn trong mộng của cô nhiều.
Trong giấc mơ, con gấu nhỏ kia không thành thật chút nào.
Sửa sang lại tóc tai và quần áo, bò ra khỏi ổ chăn, điều Điền Mật nghĩ đến đầu tiên là tối nay ăn gì.
Bữa trưa chỉ có màn thầu với chút thịt đã bị Giản Hoài và Điền Tiểu Tráng quét sạch sành sanh.
Hay là ăn vịt nhỉ? Ở đây có nhiều người nuôi vịt. Điền Mật có thể ra ngoài mua hai con về, vừa hay làm món vịt cay trong nồi.
Thủy triều cũng sắp rút, có thể mua thêm hai thùng hải sản.
Món cay gói, nghêu xào cay, trứng mực xào hành, hoa giáp xào giòn, thêm một bát canh bí đao nữa, vậy là bữa tối sẽ có sáu món.
Sau khi quyết định xong thực đơn, Điền Mật gấp chăn gọn gàng rồi đi gọi Điền Tiểu Tráng dậy.
Cô định dẫn hắn ra biển bắt hải sản. Dù gì từ khi đến đảo đến giờ, cô vẫn chưa ra bờ biển lần nào, cũng nên đi một chuyến.
Điền Tiểu Tráng ngủ hình chữ X, ngáy vang trời. Điền Mật gọi anh ta mấy lần mà hắn chẳng có phản ứng gì. Không gọi dậy nổi, cô đành đi tìm Giản Hoài.
Không thấy ai trong phòng, cô đang nghi ngờ liệu có phải Giản Hoài có việc ra ngoài không thì chợt nhìn thấy ngoài cửa sổ chỗ ổ chó có bóng dáng của Giản Hoài.
Đại Hắc đang ngồi xổm bên cạnh anh. Giản Hoài vừa ra hiệu, Đại Hắc lập tức đứng lên, nhẹn chạy đi ngậm công cụ về cho anh.
Lúc thì là cái kìm, lúc lại là cái búa. Đại Hắc mỗi lần đều mang đúng thứ hắn cần. Sau khi Giản Hoài dùng xong, nó còn hí hửng tha về chỗ cũ, vẫy đuôi chờ anh ra lệnh lần nữa.
Ánh nắng buổi chiều chan hòa, ấm áp nhưng không chói mắt. Giữa khung cảnh ấy, Giản Hoài bận rộn mà vẫn toát lên vẻ dịu dàng đến lạ. Đẹp đến mức khiến Điền Mật quên cả nói chuyện, tim cô lỡ mất một nhịp.
Anh không phải là hồ yêu chuyển thế đấy chứ?
Vỗ lên gương mặt đỏ bừng của mình, Điền Mật thầm nghĩ.
TBC
Người khác đều nói cô đẹp. Nhưng theo cô, Giản Hoài như vậy mới thực sự là đẹp mắt. Cô thì quá gầy. Nếu có thể có một thân hình đẹp như Giản Hoài, thì đúng là hoàn mỹ.
Mải suy nghĩ vẩn vơ, Điền Mật không nghe thấy Giản Hoài gọi cô.
Thính lực của Giản Hoài đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Khi Điền Mật vừa tỉnh lại, anh đã nhận ra sự thay đổi trong hơi thở trong phòng. Lúc đó, anh rất căng thẳng.
Anh sợ cô nhớ ra chuyện tối qua anh đã chạm vào cô.
Thấp thỏm chờ một lúc, đóng đinh xong một tấm ván gỗ, Giản Hoài mới nhận ra hơi thở của Điền Mật đều đặn, hoàn toàn không giống như đang nhớ lại chuyện gì.
Điền Mật đã quên sạch sẽ, Giản Hoài thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đồng thời, sâu trong lòng anh lại có một cảm giác mất mát khó tả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-161.html.]
Đè nén cảm giác ấy xuống, anh tiếp tục công việc. Cho đến khi thấy Điền Mật đứng ngây người nhìn mình không chớp mắt, Giản Hoài lại bắt đầu thấp thỏm. Chẳng lẽ cô nhớ ra rồi?
Thử thăm dò, anh lên tiếng chào cô.
“Dậy rồi? Ổ chó để ở đây, em thấy được không?”
Điền Mật nghe nhưng không phản ứng. Giản Hoài mang theo chút lo lắng hỏi lại lần nữa.
Nếu vẫn không trả lời, anh đành phải tìm lý do khác để chuyển hướng câu chuyện thôi.
“A?” Lần này, Điền Mật mới sực tỉnh.
Cô rót một ly nước sôi để nguội, mang ra đưa cho Giản Hoài.
“Uống chút nước đi, nhìn anh nóng quá, trên đầu toàn mồ hôi.”
Giản Hoài uống nước, lau mồ hôi, xác định Điền Mật thật sự đã quên hết mọi chuyện.
Anh không rõ trong lòng mình lúc này là cảm giác gì. Chỉ biết rằng anh cố giữ vẻ mặt bình thản, tiếp tục hỏi cô về vị trí đặt ổ chó.
“Được. Em còn cần lồng gà và chuồng vịt nữa. Mấy ngày tới em định nuôi thêm mấy con vịt con.
Đặt ở đây đi, chỗ này khuất gió, che mưa tốt, Đại Hắc lại có thể tiện trông chuồng.”
“Được. Còn thiếu gì nữa không?”
“Dây phơi đồ. Em giặt chăn, một sợi không đủ.”
“Được.”
“A!!!! Cứu mạng!!!!”
Điền Mật và Giản Hoài đang bàn bạc cách cải tạo lại nhà cửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ sân sau nhà cô vọng đến.
“Là nhà Trần tẩu tử sao? Đi, đi xem thử.”
Không đợi Điền Mật nói hết câu, Giản Hoài đã nhảy vọt qua bức tường cao hai mét, chạy thẳng đến nhà Kiều chính ủy.
Nhìn thấy bức tường viện cao ngất, Điền Mật lặng lẽ thu lại ý định đuổi theo Giản Hoài, lựa chọn đi đường cổng chính.
Cô đi chậm hơn, nên khi đến nơi thì Giản Hoài đã xử lý xong mọi chuyện.
Thì ra, trong nhà Trần tẩu tử có một con rắn bò vào.
Lúc ngủ trưa, Trần tẩu tử chạm phải một vật gì đó trơn trơn, mát lạnh. Trời đang nóng, cô ấy liền ôm nó vào lòng. Ôm xong rồi mới phản ứng lại đây không phải lão Kiều nhà cô ấy! Trần tẩu trợn mắt nhìn xuống.
Cô ấy hoảng hồn đến mức suýt ngất!
Cô ấy vậy mà lại đang ôm một con mãng xà to bằng cánh tay người trưởng thành?!! Trần tẩu tử hét lên thất thanh.
Ngoài tiếng kêu cứu mạng, cô ấy không còn nhớ gì nữa.
Tiếng hét chói tai của Trần tẩu tử khiến mãng xà hoảng sợ. Nó lập tức phản kích, lao tới cắn cô ấy một nhát. Sau đó, nó vung đuôi cuộn chặt lấy Trần tẩu tử, có vẻ như muốn nuốt chửng cô ấy.