Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 160

Cập nhật lúc: 2025-05-25 15:31:55
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bàn tay nghịch ngợm của Điền Mật bị Giản Hoài giữ chặt lại. Lúc này, anh có thể nói là m.á.u nóng bốc lên, mặt đỏ bừng, tai nóng ran.

Anh thế nào cũng không ngờ được, Điền Mật lại có thể làm vậy!

Ngay khoảnh khắc cô đẩy anh ngã xuống giường và nhào lên ôm, Giản Hoài hoàn toàn sững sờ.

Người có tốc độ phản ứng nhanh nhất trong các cuộc thi quân khu như anh, vậy mà trong khoảnh khắc đó lại quên mất phản kháng, không biết phải làm gì.

TBC

Mãi đến khi Điền Mật định cởi dây lưng của anh, Giản Hoài mới bừng tỉnh, nhận ra mình cần phải lập tức ngăn cô lại.

Giữa ban ngày ban mặt, anh vẫn đang mặc quân phục, bọn họ sao có thể ôm ôm ấp ấp như vậy được?

Trái tim đập thình thịch, Giản Hoài giữ chặt Điền Mật, định nói gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng, cô đã không vui.

“Anh làm gì vậy? Ấm bảo bảo, ngoan ngoãn, không được nhúc nhích!”

Điền Mật trừng mắt nhìn anh, tức giận vì anh cứ giãy giụa và còn giữ chặt cổ tay cô. Cô siết chặt chân, quấn lấy Giản Hoài, không cho anh nhúc nhích.

Nhiệt độ cơ thể của Giản Hoài ngày càng cao. Ban đầu, cơ bắp của anh thả lỏng, nhưng giờ đây lại căng cứng đến mức giống như một tảng đá, khiến Điền Mật bị cấn đau cả hông.

Cô bất mãn vặn vẹo, rầm rì than thở: “Đau quá, Ấm bảo bảo, anh sao vậy?”

"………!!" Giản Hoài không chịu nổi nữa!

Anh bật dậy như bị điện giật, kéo Điền Mật ra khỏi người mình. Rồi nhanh như chớp, anh túm lấy chăn, cuốn cô lại thành một cái kén nhỏ. Tốc độ tay nhanh đến mức chưa đầy 30 giây đã hoàn thành.

Nhìn Điền Mật giãy giụa, muốn bò ra khỏi chăn, Giản Hoài hoảng hốt, làm một chuyện tệ hại nhất.

Tay còn nhanh hơn suy nghĩ, anh đưa tay bấm vào gáy cô, khiến cô ngất đi.

Nhìn Điền Mật nhíu mày khó chịu trong giấc ngủ, Giản Hoài chột dạ vô cùng. Không phải anh cố ý đâu!

Anh chỉ là... chỉ là…

Nghĩ nửa ngày cũng không hiểu nổi, rốt cuộc vừa rồi anh bị làm sao vậy?

Là anh thẹn thùng, hay là sợ hãi?

Giản Hoài không muốn nghĩ tiếp nữa.

Anh kéo chăn xuống một chút để cô dễ thở hơn, sau đó chạy ra giếng, múc một thùng nước lạnh.

Không cần cốc, anh dùng tay hứng nước rồi uống ừng ực hai ngụm lớn. Nước giếng mát lạnh chảy xuống cổ họng, giúp đầu óc anh tỉnh táo đôi chút.

Yết hầu khẽ động, trong mắt Giản Hoài, vốn chỉ có công việc, giờ đây lại có thêm một sắc thái khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-160.html.]

Anh không phải không hiểu gì về chuyện đó. Những cuộc trò chuyện trong ký túc xá lính nam đã sớm giúp anh biết rõ về mối quan hệ nam nữ. Nhưng trước giờ, anh chưa từng có ham muốn.

Trước khi cưới Điền Mật, số lần anh tự giải quyết cũng rất ít. Mỗi ngày đều bận rộn với công việc và huấn luyện, anh gần như không có thời gian nghĩ đến những chuyện khác.

Nhưng vừa rồi, anh đã có phản ứng.

Lần đầu tiên, anh có ham muốn với một người phụ nữ.

Đã có một khoảnh khắc, anh thực sự muốn thuận theo cảm giác đó, giúp Điền Mật cởi quần áo. Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhịn xuống.

Bây giờ là ban ngày, giữa trưa, thời điểm không thích hợp.

Hơn nữa, Điền Mật rõ ràng là đã uống say, cô xem anh như gối ôm ấm áp mà thôi.

Đúng vậy, vừa rồi cô gọi anh là "ấm bảo bảo", chứ không phải "bảo bảo". Không cần phải sợ hãi. Hai vợ chồng ôm nhau một chút cũng rất bình thường, anh không cần phải quá thẹn thùng. Chẳng qua chỉ là bị cô đẩy ngã thôi, có gì to tát đâu!

Trước đây, anh cũng đã từng ôm Điền Mật vài lần.

Giản Hoài cố gắng thuyết phục bản thân rằng chuyện này không có gì đáng ngại. Nhưng trong đầu anh lại không ngừng hiện lên hình ảnh Điền Mật khi nãy.

Lúc cô cọ mặt vào người anh, nút áo của anh cấn vào cô, khiến cô bĩu môi phụng phịu.

Lúc không cởi được nút áo của anh, cô vừa cau mày vừa bặm môi, cố sức cởi ra.

Lúc chạm vào cơ bụng anh, cô vui vẻ híp mắt cười.

Lúc anh giữ tay cô không cho nghịch ngợm nữa, cô mở to đôi mắt long lanh nhìn anh đầy ấm ức.

Lúc cô ghé sát vào người anh để nói chuyện, hơi thở phả ra mang theo mùi rượu thoang thoảng, giọng nói mềm mại ngọt ngào như dòng điện tê dại lan khắp cơ thể anh.

Tất cả những gì cô nói, từng hành động, từng biểu cảm của cô, anh đều nhớ rõ ràng. Càng nghĩ, anh càng cảm thấy cổ họng khô khốc.

Không được!

Anh lắc mạnh đầu, chạy ra sân tắm một gáo nước lạnh. Lúc tắm, anh chợt nhớ đến vẻ mặt lo lắng của Điền Mật sáng nay khi không cho anh tắm nước lạnh, chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm nóng.

Cuối cùng, dù đã tắm nước lạnh, Giản Hoài vẫn thấy người nóng rực. Anh thay quần áo sạch sẽ, rồi bắt đầu rửa bát, dọn dẹp phòng bếp, lau chùi mọi thứ ngăn nắp. Xong xuôi, anh lại ra vườn sửa sang mảnh đất trồng rau.

Suốt cả buổi trưa, Giản Hoài không nghỉ ngơi dù chỉ một phút, lúc nào cũng bận rộn làm việc.

Mặt trời chiếu xuống, mồ hôi thấm ướt lưng áo, nhưng Giản Hoài không cảm thấy mệt mỏi, cũng không thấy nóng.

Bởi vì so với ánh mặt trời, trái tim anh còn nóng hơn.

Loading...