Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 159

Cập nhật lúc: 2025-05-24 03:13:51
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai người nhìn nhau cười, rồi cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

“Em hiện tại sống rất tốt. Anh cũng thấy rồi, trên đảo này cái gì cũng không thiếu. Anh không cần lo lắng cho em.”

“Ừm. Đến tận đây tận mắt nhìn thấy, anh cũng thực sự yên tâm. Đúng rồi, em với Giang Ngạo Nhi sao vậy? Cô ấy nói em rất lâu rồi không liên lạc với cô ấy.”

“Không có gì đâu.”

“Em chỉ là không muốn viết thư về nhà, nên cũng ít viết thư và gọi điện cho cậu ấy. Vài ngày trước, em vừa gom góp những lá thư trong một tháng rồi gửi đi cùng một lúc.

Chắc là do thời tiết không tốt, nên trên đường bị chậm trễ. Vì vậy, cậu ấy mới chưa nhận được.”

“Vậy à, thế thì anh yên tâm rồi.”

Hai anh em đang trò chuyện thì Giản Hoài mang theo hải sản trở về. Gặp mặt nhau, lại thêm một hồi trò chuyện. Sau đó, ba người cùng nhau vào bếp nấu cơm.

Cả ba đều không phải tay mơ trong bếp. Giản Hoài từng giúp việc trong bếp, nên xắt rau, xào rau không có vấn đề. Điền Tiểu Tráng từng sống ở nông thôn làm thanh niên trí thức, nhóm lửa, nấu cơm càng là chuyện dễ dàng.

Ba người phối hợp, Điền Mật phụ trách cầm muôi chỉ huy, Điền Tiểu Tráng và Giản Hoài làm trợ thủ, tốc độ nấu ăn nhanh hơn hẳn.

TBC

Giản Hoài mua cá tôm hơi nhiều, Điền Mật liền hấp một nửa tôm, nửa còn lại chiên dầu. Cá thì một nửa băm làm cá viên hầm canh, một nửa cắt miếng làm món cá hầm ớt cay. Sò biển hợp với miến và tỏi băm nhất. Sau khi rửa sạch, trực tiếp hấp với miến, chỉ khoảng mười phút là có thể dọn lên bàn.

Đếm lại, tổng cộng có mười món ăn. Điền Mật hài lòng gật đầu.

Chờ tất cả các món ăn đều hoàn thành, Điền Mật sai Giản Hoài mang đồ sang nhà Tống tẩu để đáp lễ, rồi bày bàn lớn, chuẩn bị ăn cơm.

Quan Hân đã sớm đói bụng. Lâu lắm rồi chưa được ăn thịt, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm của món ăn Điền Mật nấu, cô bé đã không kìm được mà chảy nước miếng.

Một đứa trẻ như vậy, vừa nhìn là biết đã chịu khổ nhiều. Phương Hoa nhớ lại trước đây Quan Hân bụ bẫm, mũm mĩm, lại không kìm được nước mắt.

Nhưng lần này, bà không khóc lâu.

Dù thế nào đi nữa, Quan Hân trở về vẫn là chuyện đáng mừng.

Chờ Phương Hoa điều chỉnh tâm trạng, lau khô nước mắt, Giản Hoài cũng đã từ nhà Tống tẩu trở về. Ở bên kia, Giang Liền Trường và Tống tẩu cũng không khách khí nổi.

Giản Hoài cũng không nói nhiều, thấy nhà bọn họ cũng đang ăn cơm, liền trực tiếp đặt một bát gà hầm nấm lên bàn rồi quay về nhà.

Điền Mật cũng không để ý chuyện anh không mang chén về. Dù sao lát nữa cô cũng phải mang giỏ rau của Tống tẩu trả lại, lúc đó lấy về luôn cũng được.

“Rửa tay ăn cơm nào.” Điền Mật quay sang hỏi Giản Hoài: “Buổi chiều anh còn việc gì không? Có muốn uống chút rượu cùng anh em không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-159.html.]

“Không có việc gì.” Giản Hoài đáp, rồi cầm bình rượu, rót đầy một ly cho Điền Tiểu Tráng.

“Được rồi, đủ rồi, đủ rồi.” Điền Tiểu Tráng biết tửu lượng của mình, rót nhiều quá anh ta thực sự uống không nổi.

“Không sao, uống say thì về phòng ngủ.” Giản Hoài không chần chừ, tìm thêm hai cái ly, rót nửa ly cho Điền Mật và Phương Hoa.

“Hôm nay vui, mọi người đều uống một chút. Uống không hết cũng không sao, còn thừa tôi uống.”

“Được, chúng ta cụng ly. Chúc mừng vui vẻ, bình an trở về.”

“Cụng ly!”

“Cụng ly!”

Quan Hân không có rượu, liền giơ lon nước ngọt Bắc Băng Dương, bắt chước dáng vẻ của mọi người mà cụng ly. Khiến ai nấy đều bật cười.

Cười xong, Điền Mật bắt đầu động đũa, gắp đồ ăn cho Quan Hân và Điền Tiểu Tráng.

Điền Tiểu Tráng nhanh chóng nói: “Anh tự gắp, tự gắp.”

“Được rồi, anh cứ ăn thoải mái, đừng khách khí.”

“Ừm.”

Điền Tiểu Tráng quả thực không khách khí. Lâu lắm rồi anh ta mới được ăn đồ ăn do Điền Mật nấu, vừa ăn một miếng, liền cảm thấy ngon đến mức không thể dừng lại. Mãi đến khi ăn no căng bụng, anh ta mới vỗ bụng, cảm thấy mỹ mãn mà dừng tay.

“Thoải mái, quá thoải mái!”

Từ khi xuống nông thôn, Điền Tiểu Tráng chưa bao giờ được ăn no như vậy. Ôm bụng, nằm dài trên ghế, anh ta no đến mức mơ màng muốn ngủ.

Giản Hoài thấy vậy, chu đáo dìu Điền Tiểu Tráng vào phòng ngủ, để anh nghỉ ngơi thật tốt. Chuyện rửa bát cứ để anh lo, Điền Tiểu Tráng không cần bận tâm.

Điền Mật sau khi uống rượu cũng có chút choáng váng. Được Giản Hoài dìu về phòng, cô mơ mơ màng màng, cuối cùng cũng thực hiện được một chuyện cô vẫn luôn muốn làm.

Cô đẩy Giản Hoài ngã xuống giường, vui vẻ ôm chặt lấy anh một cái. Mặt cô dán vào lồng n.g.ự.c anh, cọ tới cọ lui đầy thoải mái.

Quả nhiên, cái gối ôm này thật là ấm áp!

Cọ cọ một hồi, Điền Mật càng thêm táo bạo. Cô gỡ áo khoác quân trang của Giản Hoài ra, dùng bàn tay nhỏ bé của mình sờ lên cơ bụng anh.

Ấm áp, săn chắc, lại có chút rắn rỏi. Điền Mật hài lòng bóp bóp, tay nhỏ tiếp tục lần xuống phía dưới.

Nhưng mà, cô không thể đi xa hơn.

Loading...