Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 155

Cập nhật lúc: 2025-05-24 03:13:43
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mua hai cốc nước ấm, mượn được một chậu tắm, Điền Tiểu Tráng chuẩn bị cho Quan Hân một bồn nước nóng.

“Tắm rửa đi. Bị mắc mưa mà không ngâm nước ấm dễ bị cảm lạnh lắm. Nếu cần giúp gì, cứ gọi ta, ta sẽ canh ở cửa.”

Nghe Điền Tiểu Tráng nói sẽ không đi đâu, Quan Hân mới yên tâm. Quần áo ướt dính chặt vào người, khó chịu vô cùng. Không đợi anh ta nhắc thêm, cô bé đã tự nhiên lấy quần áo của anh ta để mặc.

Dù quần áo có hơi rộng một chút, nhưng chỉ cần xắn gấu tay áo và ống quần lên là được.

Ngâm mình trong nước ấm một cách sảng khoái, Quan Hân cuối cùng cũng cảm thấy như được hồi sinh. Sau khi giặt sạch và phơi quần áo ướt, cô bé mới gọi Điền Tiểu Tráng vào phòng.

“Phụt.”

Vừa bước vào, Điền Tiểu Tráng không nhịn được bật cười khi thấy bộ dạng kỳ quái của Quan Hân.

Với chiều cao 1m8, dù anh ta gầy nhưng vẫn rất rắn chắc, nên quần áo của anh ta mặc lên người Quan Hân thì rộng thùng thình. Trông cô bé chẳng khác nào đang mặc đồ biểu diễn vậy.

Vừa lau sàn, Điền Tiểu Tráng vừa cười không dứt.

TBC

Quan Hân vốn là một tiểu cô nương thích xinh đẹp, nay lại bị cười vì ăn mặc xấu xí, bé liền cảm thấy tủi thân. Ngồi xổm xuống đất giả bộ nhặt nấm, sau đó “xoạch xoạch” bắt đầu khóc.

“Ai ai… Đừng khóc mà.”

Lần này Điền Tiểu Tráng không cười nổi nữa.

“Ta không cười cháu đâu. Chỉ là ta nhớ đến chuyện lúc nhỏ của ta thôi. Khi còn bé, ta và em gái cũng muốn làm người lớn, liền mặc quần áo của ba mẹ. Khi đó, Tiểu Mật trông cũng chẳng khác ngươi bây giờ là mấy.”

“Con bé còn gầy hơn cháu nữa. Có lần, con bé mặc áo của mẹ ta rồi bị vướng ngã, ta lay mãi mà không thấy được đầu con bé đâu. Sau đó, cháu đoán xem thế nào?”

Quan Hân tò mò, dừng khóc.

“Haha, con bé chui ra từ trong một ống quần đấy! Ha ha ~“

“Ha ha ha ~~~“

Quan Hân và Điền Tiểu Tráng cùng phá lên cười.

Sau hai ngày bên nhau, Quan Hân ngày càng tin tưởng Điền Tiểu Tráng hơn. Khi quân khu đã ở ngay trước mắt, cô bé lấy hết dũng khí nói:

“Cháu muốn gọi điện thoại. Chú có thể dẫn cháu đi không?”

“Bây giờ sao?” Điền Tiểu Tráng hơi khó xử. “Chờ mưa tạnh được không? Giờ có thể tín hiệu không tốt lắm. Với lại, ta chỉ có bộ quần áo sạch này thôi. Nếu lại ra ngoài để bị ướt, chúng ta sẽ chẳng còn gì để mặc nữa.”

“Được rồi.” Quan Hân bị thuyết phục.

Chờ đợi lâu như vậy, cô bé cũng không ngại đợi thêm hai ngày.

Lúc mơ màng ngủ, Quan Hân nghe thấy tiếng nước chảy – Điền Tiểu Tráng đang tắm rửa. Đợi anh ta thu dọn xong lên giường, cô bé mới nhẹ nhàng nắm góc áo anh ta, an tâm chìm vào giấc ngủ.

Thời tiết tốt, ngày hôm sau trời nắng.

Sáng sớm, Điền Mật hiếm khi được ngủ nướng.

Hôm qua có trận bão lớn – đây là cơn bão đầu tiên cô gặp kể từ khi đến đảo Vọng Thạch. Vì muốn bảo vệ vườn rau của mình, Điền Mật đã vất vả cả ngày, hôm nay liền cảm thấy uể oải, không muốn động đậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-155.html.]

“Hắt xì…” Điền Mật hơi cảm lạnh.

Không dám nằm lâu, cô lập tức dậy nấu một chén nước gừng ngọt.

Phương Hoa đang bận rộn trong bếp thấy sắc mặt Điền Mật không tốt, liền lập tức châm cứu cho cô hai mũi.

“Thuốc tốt rồi, uống khi còn nóng đi.”

“Cảm ơn dì Phương.”

Cầm bát thuốc giải cảm, Điền Mật ngoan ngoãn uống.

Nhìn cô nhăn mặt vì đắng, Phương Hoa có chút xót xa.

“Lần sau không được liều mạng nữa. Mấy cây rau đó đâu quan trọng bằng sức khỏe của ngươi.”

“Hì hì, biết rồi ạ.” Điền Mật cười ngây ngô nhận lỗi.

Lần này đúng là cô hơi liều thật.

Không hổ danh là danh y, có Phương Hoa điều dưỡng, gần đây sức khỏe Điền Mật tốt lên rất nhiều.

Hôm qua, nhìn vườn rau mình cực khổ chăm sóc suýt bị bão phá hủy, cô sốt ruột quá nên mới lao ra ngoài.

Một bát thuốc nóng vào bụng, cơ thể Điền Mật ấm lên, bụng cũng không còn trướng khó chịu nữa.

Đi ra vườn rau kiểm tra, nàng hái một ít rau bị hư để lát nữa xào ăn.

Phương Hoa đứng bên cạnh giúp đỡ, không làm gì khác.

“Ai…” Bà thở dài. “Tiểu Giản đi hơn mười ngày rồi, không biết khi nào mới trở về?”

“Sắp rồi, trước khi đi hắn nói chậm nhất nửa tháng sẽ về.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Khi Điền Mật và Phương Hoa đang bàn chuyện về Giản Hoài, anh bất ngờ xuất hiện trước cửa, cả người đầy bùn đất.

“Sao vậy? Anh bị thương sao?!”

Thấy bộ dạng hắn thảm hại, Điền Mật giật mình, vội chạy đến đỡ anh.

“Không sao.” Giản Hoài lắc đầu, bước đến giếng chuẩn bị tắm bằng nước lạnh. “Hôm qua trên biển gió lớn, tàu ngầm gặp chút trục trặc. Không cần lo lắng.”

Điền Mật giữ tay hắn lại, nhất quyết không để anh dùng nước lạnh.

“Trong bếp có nước ấm, dùng nước ấm đi.”

Giản Hoài mệt mỏi sau một đêm dài, cũng không tranh cãi với Điền Mật, chỉ cởi áo dơ ra, mặc quần đùi vào rồi bảo cô lấy cho mình cái bánh bao.

Đúng vậy, Giản Hoài rất đói.

Bình thường đói bụng, anh đều trực tiếp đến nhà ăn trong quân khu. Nhưng gần đây, bị đám lính trẻ trêu ghẹo quá nhiều, anh lại nhớ đến bữa cơm ngon Điền Mật nấu cho hắn trước khi đi làm nhiệm vụ.

Bất giác, anh liền quay về nhà.

Loading...