Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 153

Cập nhật lúc: 2025-05-24 03:13:38
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quan Hân không trả lời, chỉ rưng rưng nước mắt, đôi mắt to tròn đầy vẻ tủi thân, rồi lặng lẽ rơi nước mắt.

Ủy khuất vô cùng, cô bé diễn vai đáng thương đến mức Điền Tiểu Tráng cũng không đành lòng nổi giận tiếp.

Anh ta còn đang bối rối không biết làm thế nào thì bất ngờ bị ăn đòn.

Thu Hà cầm ngay chiếc giày xông tới, đuổi theo anh ta khắp nhà mà đánh.

“Thằng nhóc thối, xem ta có đánh c.h.ế.t ngươi không!”

“….. Ôi trời ơi…… Aaaaaa……”

Điền Tiểu Tráng ngửa mặt lên trời than khóc, thực sự muốn bật khóc.

Trời xanh chứng giám, anh ta thực sự không làm gì cả!!!

Nhưng chẳng ai chịu tin anh ta.

Từ nhỏ, Điền Tiểu Tráng đã là đứa bé biết lấy lòng người khác. Khi ấy, có mấy bà thím còn trêu đùa rằng, sau này anh ta sẽ sống dựa vào miệng mà kiếm cơm.

Năm đó, khi thanh niên trí thức xuống nông thôn, anh ta suýt nữa đã thành công kiếm được một cô bạn gái con nhà quyền thế.

Cô gái đó là con của trưởng đồn công an, chỉ cần Điền Tiểu Tráng đồng ý ở rể, thì họ sẽ giúp anh ta có công việc ổn định, để hắn được ở lại thành phố.

Lúc đó, anh ta đã thật sự d.a.o động.

Nhưng Thu Hà không đồng ý.

Cuối cùng, cuộc hôn nhân này bị hủy bỏ, và Điền Tiểu Tráng cùng Điền Đại Tráng đều phải đi làm thanh niên trí thức.

Sở dĩ không ai nghi ngờ Quan Hân, chính là vì Điền Tiểu Tráng có “tiền sử” như vậy.

Anh ta càng giải thích, thì càng giống đang bịa chuyện, khiến cả nhà máy t.h.u.ố.c lá đều nghĩ rằng anh ta đã học hư rồi.

Bị oan ức mà không thể phản bác, Điền Tiểu Tráng tức giận, bèn hỏi Điền Lão Thật địa chỉ của Điền Mật, quyết định đi tìm cô để làm rõ mọi chuyện.

Trước khi kịp rời đi, anh ta lại gặp Giang Ngạo Nhi.

TBC

Nhìn Giang Ngạo Nhi hiện giờ càng thêm xinh đẹp, Điền Tiểu Tráng có chút bối rối. Trầm mặc một lát, anh ta mới cố tỏ ra không sao cả, cà lơ phất phơ nói:

“Đến xem tôi bị chê cười sao?”

“Không có.” Giang Ngạo Nhi không khách khí trợn mắt.

“Anh đúng là tên vô dụng, có gì đáng để cười nhạo chứ.”

Câu tiếp theo, cô ấy lại quay sang hỏi Quan Hân:

“Nói đi, từ đâu chạy ra, vì sao cứ quấn lấy hắn?”

Là bạn thân của Điền Mật, Giang Ngạo Nhi biết rõ tính cách Điền Tiểu Tráng. Anh ta tuy miệng lưỡi trơn tru, trông không đáng tin, nhưng thực chất lại có mắt nhìn và khá nhát gan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-153.html.]

Năm đó, ai cũng nghĩ mối tình của anh ta với tiểu thư con nhà quyền quý kia bị mẹ anh ta, Thu Hà, ép chia tay.

Nhưng thực tế không phải vậy. Chính Điền Tiểu Tráng là người chủ động chia tay vì không chịu nổi sự kiểm soát của đối phương.

Điều kiện của cô gái đó rất tốt, vậy mà anh ta còn có thể nhịn đau mà từ chối. Một nữ nhân ở nông thôn, anh ta sẽ dễ dàng chấp nhận sao?

Lại nói, từ nhỏ Điền Tiểu Tráng đã là kẻ nhút nhát. Ngay cả khi kết bạn, anh ta cũng chỉ dám nói lời ngọt ngào, chứ đừng nói đến việc thân mật với ai. Làm sao anh ta có gan sinh ra một đứa trẻ như vậy?

Giang Ngạo Nhi tin tưởng anh ta, thậm chí còn cảm thấy có chút xúc động thay anh ta.

“Ô ô, Ngạo Ngạo, vẫn là em hiểu tôi nhất! Ô ô… Em là tri kỷ của tôi, tôi không thể thiếu em được!”

“Biến sang một bên.” Giang Ngạo Nhi ghét bỏ, đẩy cái tên đang khóc lóc lải nhải ra xa.

Cô ấy túm lấy Quan Hân, quan sát kỹ càng, rồi cau mày. Quả nhiên, cô ấy mạnh tay chà xát mặt Quan Hân một cái, lớp ngụy trang đen tuyền lập tức phai đi, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo.

Giang Ngạo Nhi càng thêm nghi ngờ.

“Ngươi không phải từ trong núi chạy ra.” Cô ấy khẳng định. “Ngươi là người thành phố. Nói đi, vì sao lại bỏ nhà ra đi? Cha mẹ ngươi đâu?”

Quan Hân không đáp, vẫn giả bộ đáng thương, cảnh giác nhìn Giang Ngạo Nhi, chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Nhưng Giang Ngạo Nhi khỏe hơn cô bé nhiều, lại còn rất cẩn thận, không để cho nàng có cơ hội thoát thân.

Thấy Quan Hân không chịu nói, Giang Ngạo Nhi định lục soát người nàng để tự tìm câu trả lời.

Quan Hân hoảng sợ, giãy giụa quyết liệt hơn.

“Cứu…”

Còn chưa kịp hét to, miệng cô bé đã bị Giang Ngạo Nhi bịt lại.

“Hừ.” Giang Ngạo Nhi cười lạnh. “Ta đâu có ngây thơ như cái tên Điền Tiểu Tráng kia?”

Cô ấy định cởi quần Quan Hân để đánh vào mông, khiến nàng nhớ kỹ bài học, nhưng vừa kéo xuống một chút liền phát hiện điều bất thường.

Cái gì?! Đây… đây rõ ràng là một tiểu cô nương!

Giang Ngạo Nhi bối rối, lập tức giúp Quan Hân mặc lại quần áo, còn chân thành xin lỗi.

“Xin lỗi, xin lỗi, chị không cố ý…”

“Oa!!!” Quan Hân không quan tâm lời xin lỗi, lập tức òa khóc, tiếng khóc vừa thê lương vừa lớn.

Giang Ngạo Nhi không giỏi dỗ trẻ con, nhất thời luống cuống, vội vàng đẩy Quan Hân vào lòng Điền Tiểu Tráng, ra lệnh:

“Mau dỗ nó!”

“…” Điền Tiểu Tráng tủi thân nhưng không thể không làm.

“Ngoan nào, đừng khóc, cha lập tức mua kẹo cho con.”

Điền Tiểu Tráng thuần thục mở miệng dỗ trẻ. Lúc trước ở ga tàu, để Quan Hân chịu nghe lời, anh ta cũng dỗ như vậy.

Loading...