Sau đó chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không thể đảm bảo được. Vì vậy, vì Quan Hân, đi hãy chịu đựng một chút. Chúng ta phải tin tưởng Quan Hân, con bé chắc chắn có thể bình an vô sự.”
Bị Điền Mật thuyết phục, Phương Hoa không hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Lúc này, Quan Hân cũng thực sự không gặp nguy hiểm.
Cô bé đã tìm được cho mình một người cha dễ nói chuyện, giờ đang cơm ngon rượu say, ngủ một giấc yên lành.
Còn Điền Tiểu Tráng bị cô bé quấn lấy thì đúng là khóc không ra nước mắt, còn oan hơn cả Đậu Nga.
Anh ta vẫn là một chàng trai hai mươi hai tuổi chưa từng yêu ai!
Từ bé đến giờ, anh ta ngay cả nắm tay con gái còn chưa có, vậy sao có thể có một đứa con lớn như vậy?
Tuy nói mấy năm nay anh ta sống ở vùng Tây Bắc, dầm mưa dãi nắng, đen đi không ít, nhưng anh ta thực sự chưa từng lập gia đình, càng không có con!
Nhưng dù anh ta có nói thế nào thì cũng chẳng ai tin. Mọi người đều nghĩ anh ta là kẻ vô trách nhiệm, bỏ rơi con mình, thế là nước bọt tung bay, chỉ trích hắn không ngớt.
“Tiểu tử, làm người thì phải có lương tâm.”
“Đúng vậy, nhìn xem con trai ngươi gầy trơ xương thế này, nó đã vượt cả ngàn dặm đường từ trên núi xuống đây tìm cha, thế mà ngươi lại không cần nó sao?”
“Những thanh niên trí thức như các người, về thành phố rồi là trở mặt không nhận người, đúng là bạc bẽo mà!”
“Ai da, mẹ thằng bé mất rồi, ông bà ngoại cũng không còn. Nó nương tựa vào các người mà lớn lên, giờ ngươi đối xử tốt với nó một chút thì có gì sai?”
“……”
Cạn lời, Điền Tiểu Tráng cứ thế mà thành một kẻ phụ bạc vô lương tâm, bị Quan Hân quấn lấy thành công.
Vì Quan Hân kể chuyện quá thật, không chỉ khiến đám đông ở nhà ga tin rằng nàng chính là con ruột của Điền Tiểu Tráng, mà họ còn giúp con bé làm chứng, nói anh đúng là một người cha vô trách nhiệm, giúp Quan Hân tránh khỏi sự kiểm tra của cảnh sát.
Giờ đây, Quan Hân không chỉ có danh phận chính đáng, có thể quang minh chính đại theo Điền Tiểu Tráng về Điền gia, mà còn chưa ai phát hiện cô bé đang nói dối. Thu Hà thậm chí còn tin tưởng cô bé hơn cả Điền Tiểu Tráng.
So với Điền Tiểu Tráng, Quan Hân dường như mới là con ruột của Thu Hà vậy.
Bình thường, một đứa bé sáu tuổi giả làm ba tuổi thì chắc chắn sẽ có sơ hở. Nhưng ai bảo cô bé đóng vai đáng thương quá giỏi đây?
Cái bụng gầy gò, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao, tóc tai bù xù như bị chó gặm, quần áo thì rách rưới. Nhìn thế nào cũng thấy đáng thương.
Thêm vào đó, đôi mắt to tròn long lanh như chứa nước, cô bé vừa thông minh lanh lợi lại rất biết cách ăn nói. Thành ra Thu Hà lại càng không tin Điền Tiểu Tráng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-152.html.]
Dù cho không phải con ruột, nhưng cũng có thể là con riêng.
Điền Đại Tráng còn có thể bày mưu tính kế với chính em gái ruột của mình. Vậy thì Điền Tiểu Tráng vì muốn có cuộc sống sung túc, tìm một người phụ nữ giàu có để nương nhờ, cũng chẳng có gì lạ.
“Nói đi, ngươi thật sự là kẻ phụ bạc sao? Mẹ đứa bé đâu? Chết rồi à?”
Thu Hà không thể chấp nhận kẻ bội bạc. Nếu Điền Tiểu Tráng thực sự bỏ vợ bỏ con, bà nhất định sẽ đuổi anh ta ra khỏi nhà! Ánh mắt sắc bén, bà nhìn chằm chằm vào hắn đầy dò xét.
“Không có! Không có! Con thật sự không quen biết nó!!”
Điền Tiểu Tráng sắp khóc đến nơi.
“Hôm nay là lần đầu tiên con thấy nó! Con cũng không biết vì sao nó cứ bám theo con. Nhưng con thề, con thật sự không có con!”
Thu Hà vẫn không tin.
Chủ yếu là vì Điền Đại Tráng đã hoàn toàn mất đi danh tiếng, mà cha của Điền Tiểu Tráng cũng chẳng phải người tốt đẹp gì. Thế nên Thu Hà nhìn Điền Tiểu Tráng mà tự động đeo kính lọc “tra nam” lên người anh ta.
Bà cứ cảm thấy thằng nhóc này sớm muộn gì cũng hư hỏng, nó nhất định đang nói dối. Càng giải thích, càng tỏ vẻ ấm ức, Thu Hà lại càng chắc chắn nó đang diễn kịch.
“Có chuyện gì thì nói thẳng, ta là mẹ ruột của ngươi, ngươi còn sợ gì mà không dám thừa nhận?!” Thu Hà tức giận và thất vọng vô cùng.
Bà giờ thực sự hối hận. Nếu khi trước bà không nuôi Điền Đại Tráng và Điền Tiểu Tráng, trên đời này đã có thể bớt đi hai kẻ nghiệp chướng này rồi.
“Không có! Không có! Thật sự không có!!!” Điền Tiểu Tráng tức giận đến phát điên. “Không có chuyện đó, mẹ bảo con thừa nhận thế nào? Nói sao mới được đây?
TBC
Được, mẹ không tin, con cũng không thèm giải thích nữa. Con chỉ về nhà để tham dự hôn lễ của em gái, giờ em ấy không có ở nhà, vậy con cũng đi luôn!!”
Rầm!
Anh ta đóng cửa cái “rầm” một tiếng, vừa mới về nhà còn chưa kịp uống miếng nước, lại vội vàng bỏ đi.
Quan Hân lập tức lặng lẽ bám theo sát phía sau.
Điền Mật là vợ của quân nhân, đây mới là lý do lớn nhất khiến Quan Hân bám chặt lấy Điền Tiểu Tráng.
Trước khi gặp được Điền Mật, cô bé quyết tâm bám theo anh ta.
Vừa đi được vài bước, Điền Tiểu Tráng phát hiện cô bé phiền phức kia vẫn còn bám theo, lập tức tức giận dừng lại.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Muốn làm gì?” Điền Tiểu Tráng sắp phát điên.
“Chúng ta không oán không thù, sao ngươi cứ bám theo ta mãi vậy?”