Giản Hoài cảm thấy mỹ mãn sau khi ăn no nê, rồi mặc nguyên bộ đồ huấn luyện ám đầy mùi lẩu, mang theo hương thơm nồng nàn quay trở lại đơn vị.
Ngửi thấy mùi thơm tỏa ra, đám binh lính lập tức bị kích thích cơn thèm ăn, nhưng tìm mãi vẫn không biết mùi hương đó đến từ đâu, chỉ có thể sốt ruột nhảy nhót lung tung, vò đầu bứt tai.
“Cái gì mà thơm thế này?! Quá thơm luôn!!”
Hít một hơi sâu, bụng của đám lính réo vang inh ỏi.
Không ai nghi ngờ mùi thơm đó là từ Giản Hoài mang đến. Vì anh ít khi cười nói, quanh năm chỉ ăn cơm căn tin. Trên người anh sao có thể xuất hiện mùi thơm của một bữa ăn cực phẩm như thế này? Chính Giản Hoài cũng không nghi ngờ chính mình.
Lúc ăn lẩu, anh đã tận hưởng trọn vẹn hương vị thơm ngon. Bây giờ, cả người thư thái, tâm trạng thoải mái, thậm chí còn có chút muốn ngủ.
TBC
“Tập hợp!”
Chỉ một mệnh lệnh, đám binh lính đang nhốn nháo lập tức đứng ngay ngắn, không dám làm càn. Phản ứng nhanh nhạy khiến Giản Hoài rất hài lòng.
Trong lần thực hiện nhiệm vụ này, Giản Hoài dẫn đội lên tàu ngầm.
Không gian trong tàu ngầm chật hẹp, khi huấn luyện, khoảng cách giữa Giản Hoài và binh lính gần hơn nhiều so với thao trường rộng lớn.
Vì thế, đám binh lính đang mơ hồ tìm kiếm nguồn phát ra mùi thơm, bỗng dưng trừng lớn mắt khiếp sợ nhìn về phía Giản Hoài.
Không thể nào?!
Giản doanh trưởng lén lút ăn ngon một mình sao!!!
Đám binh lính lập tức nổi giận!
Đầy bụng ấm ức, nhân lúc Giản Hoài hô nghỉ ngơi, một tên lớn tiếng chất vấn: “Doanh trưởng! Anh đã ăn gì vậy?”
Ngay sau đó, một người khác không chịu nổi mùi hương liền tiếp lời: “Doanh trưởng, anh mau đi thay quần áo đi! Ngửi thấy mùi mà không được ăn, tôi khó chịu lắm!!”
“Đúng rồi! Doanh trưởng, anh đừng đối xử với bọn tôi như vậy mà!”
“……?” Giản Hoài ngơ ngác.
Anh không hiểu đám lính này đang nói chuyện gì.
Chỉ đến khi có người hỏi anh có phải đã ăn lẩu hải sản hay không, Giản Hoài mới giơ tay lên ngửi thử. Nháy mắt, hương vị đậm đà của lẩu xộc thẳng vào mũi. Thế là, anh vui vẻ bật cười.
“Haha, báo ứng đến nhanh thật!”
“Lúc trước mấy cậu dám ồn ào phá rối trong hôn lễ của tôi! Haha, giờ thì đến lượt các cậu chịu khổ rồi!”
Cười xấu xa, Giản Hoài cố tình mặc nguyên bộ đồ huấn luyện ám đầy mùi lẩu suốt ba ngày. Mãi đến khi trên quần áo không còn vương vấn mùi hương nữa, anh mới chịu thay đồ.
Ba ngày bị mùi lẩu tra tấn, đám binh lính đã hoàn toàn tê liệt, mắt ai cũng sáng rực vì đói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-151.html.]
Ở trên tàu ngầm ăn lương khô vốn dĩ là chuyện bình thường. Nhưng giữa bầu không khí ngập tràn mùi lẩu này, việc đó lại trở nên siêu đáng thương.
Giản Hoài thật quá đáng!
Anh bắt nạt bọn họ không có vợ nấu cơm ngon!!!
Quyết định rồi!
Chờ khi trở về đảo, bọn họ nhất định phải đến nhà Giản doanh trưởng ăn chực!!! Không cần gì khác, chỉ cần được ăn đúng loại lẩu hải sản mà anh đã ăn. Rau xanh, hải sản, chén đũa, ghế ngồi, thậm chí cả nồi lẩu và than củi, bọn họ đều có thể tự chuẩn bị.
Chỉ cần Điền Mật nấu giúp họ một nồi nước lẩu là được!!
Thật sự, chỉ cần một nồi nước lẩu thôi. Cá viên dai ngon, hải sản tươi sống, bọn họ có thể không ăn.
Hoặc nếu cần, họ có thể tự làm. Chỉ cần Điền Mật giúp họ nêm nếm nước dùng cho đúng vị là được! Họ không đòi hỏi gì hơn!
Không cầu gì khác, chỉ cần có thể ăn được món lẩu hải sản mang theo mùi hương mê người này! Bảo bọn họ làm gì cũng được!!
Ô ô, đám lính thật sự thèm đến muốn khóc!
Giản Hoài cũng nhớ hương vị cơm nhà Điền Mật.
Từ chỗ sung túc quay lại cuộc sống kham khổ, lần đầu tiên, anh mong muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ để về nhà ăn cơm.
Đáng tiếc, huấn luyện thực nghiệm không phải cứ muốn kết thúc là kết thúc. Dù rất nhớ nhà, Giản Hoài vẫn phải tiếp tục ở dưới biển, nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ thí nghiệm.
Trong khi đó, ở nhà, Điền Mật lại không hề nghĩ đến Giản Hoài.
Cô đã quen với việc anh không ở nhà. Giản Hoài vừa trở về đã lại rời đi, Điền Mật cũng không thấy buồn.
Như thường lệ, cô vẫn ở nhà đọc sách, chăm sóc vườn rau, lần này còn có thêm một nhiệm vụ quan trọng: trấn an Phương Hoa.
Kể từ khi tỉnh lại từ cơn hôn mê, tâm trạng Phương Hoa vẫn chưa ổn định.
Bà ấy vẫn muốn đi Thanh Thành, muốn tìm Quan Hân. Biết Quan Hân đang lưu lạc một mình, trốn đông trốn tây, Phương Hoa không thể an tâm chờ đợi trên đảo.
Bà nhất định phải rời đảo.
Bà phải tìm lại cháu gái mình.
Điền Mật không thể khuyên can, chỉ có thể dùng sự an toàn của Quan Hân để khiến Phương Hoa bình tĩnh lại.
“Dì Phương, dì phải hiểu rằng, mục tiêu chính của bọn gián điệp là dì và ông Quan. Chúng bắt Quan Hân, chủ yếu là để đối phó hai người.
Nếu dì đến Thanh Thành, không chỉ có nguy cơ bị lộ, mà còn tạo cơ hội cho gián điệp ra tay. Dì cũng có thể vô tình mang nguy hiểm đến cho Quan Hân.
Mục tiêu của đi quá lớn. Chỉ cần đi ở Thanh Thành tìm được v Quan Hân, thì gián điệp cũng không cần tự mình tìm kiếm nữa.