Thẩm Đào từng nằm trong danh sách đen của cô suốt bao năm cũng chính vì hắn thích đẩy cô ngã.
Hắn tưởng rằng ép Điền Mật khóc lên, rồi lại vỗ về dỗ dành, sẽ khiến cô khuất phục. Khi đó, Điền Mật yếu đuối đến mức chỉ cần chạm nhẹ là ngã. Nhưng cô chưa bao giờ khóc.
Dù có bị ngã đau đến đâu, cô cũng không khóc.
Hiện tại cũng thế.
Dù vừa rồi nguy hiểm thế nào, Điền Mật cũng không sợ.
Lạnh lùng nhìn Dương Tiểu Hoa, cô bước đến bên cạnh, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hung hăng giẫm lên chân cô ta.
“A!!!”
Bị giẫm mạnh, Dương Tiểu Hoa đau đớn hét lên thảm thiết.
Mọi người không ngờ Điền Mật lại nổi giận, càng không ngờ khi cô trở nên tàn nhẫn, lại có thể đáng sợ đến thế.
“Kêu lớn chút đi, tôi thích nghe.”
Nở nụ cười, Điền Mật vẫn xinh đẹp như tiên nữ. Nhưng lời nàng nói ra lại khiến ai nấy rùng mình.
Quá đáng sợ!! Đây chính là kiểu người hiền lành khi nổi điên sao?
Mặc kệ ánh mắt người khác nhìn mình thế nào, Điền Mật tiếp tục gia tăng lực giẫm.
Gương mặt lạnh băng, giống như người bị giẫm dưới chân chẳng hề liên quan đến cô.
Từ nhỏ, cô đã dám cạo trọc đầu kẻ bắt nạt mình, đốt quần áo kẻ gây sự với cô. Điền Mật chưa bao giờ là kẻ chịu nhục.
Chỉ là phần lớn thời gian, vì sức khỏe yếu, tinh lực có hạn, nên cô tỏ ra không tranh giành với đời.
Nhiều chuyện nàng thấy không đáng quan tâm thì không để tâm. Nhưng một khi ai đó dẫm lên ranh giới của cô, cô sẽ lập tức từ tiên nữ hóa thành ác ma.
Điền Mật chỉ buông Dương Tiểu Hoa ra khi cô ta đau đến mức không thể kêu lên nữa.
Nâng hai tay lên, cô nhìn thẳng vào Giản Hoài, gương mặt không chút biểu cảm.
“Em đánh Dương Tiểu Hoa rồi, anh mau bắt ta đi. Sau đó, muốn giúp cô ta thế nào tùy anh, em không có ý kiến.”
“Anh muốn làm cha của con nhà họ Bao, em cũng sẵn sàng nhường chỗ.”
“Nói lung tung cái gì đó!” Giản Hoài cau mày, khẽ hừ một tiếng, rồi bước đến bên Điền Mật.
Sau khi quan sát toàn thân cô, xác nhận cô không bị thương, anh mới nhẹ giọng hỏi:
“Không sao chứ?”
“Có chứ.” Điền Mật không thèm nhìn anh, tiếp tục giận dữ.
“Mau bắt em đi, thay chiến hữu đã c.h.ế.t của anh báo thù đi. Em đánh người, em nhận phạt.”
Giọng cô lạnh lùng, ánh mắt nhìn Giản Hoài lần đầu tiên không còn ấm áp.
TBC
”……”
Giản Hoài nhìn cô đầy bối rối, vẻ mặt mơ hồ, không hiểu mình sai ở đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-147.html.]
Anh cảm nhận được Điền Mật đang giận dỗi với mình, nhưng không nghĩ cô lại tin vào lời bịa đặt của Dương Tiểu Hoa.
Dương Tiểu Hoa đến cả chị Trần còn lừa không được, sao có thể lừa được Điền Mật thông minh tuyệt đỉnh?
Không phải vì Dương Tiểu Hoa, chẳng lẽ cô giận anh đi làm nhiệm vụ lâu quá? Nhưng không đúng, cô từng nói sẽ ủng hộ và hiểu cho anh mà.
Hay là vì anh tiêu tiền lung tung?
Giản Hoài suy nghĩ rối loạn, vẫn không tìm ra lý do Điền Mật tức giận.
“Vợ, anh sai rồi.” Không biết sai ở đâu, nhưng để trấn an cô trước, Giản Hoài quyết định nhận lỗi.
Điền Mật trừng anh một cái, vẫn lạnh lùng.
Giọng cô châm chọc:
“Anh sai cái gì? Anh quan tâm chiến hữu hy sinh, giúp nuôi con của họ, anh thật vĩ đại.”
“Còn em, chẳng biết gì, chẳng làm được gì, gần đây lại còn gây mâu thuẫn với Dương Tiểu Hoa, đúng là tội ác tày trời, đáng bị trừng phạt.”
“Anh hỏi Bao Thành đến nhà em làm gì chưa?”
“Em đoán, nó đến để đánh em – người đàn bà xấu xa này.”
“Trẻ con mà, vô tội lắm, không biết nói dối đâu, lại còn đáng thương nữa. Anh mau đánh em một trận đi, để nó hả giận!"
”……”
Giản Hoài xác định rồi, Điền Mật đúng là đang giận anh.
Anh cúi đầu, cuối cùng cũng hiểu mình sai ở đâu.
Trước tiên, anh không nên dễ dãi giúp đỡ, khiến Dương Tiểu Hoa nuôi tham vọng. Sau khi kết hôn, anh càng nên nói rõ mọi chuyện về gia đình Bao và những chiến hữu khác cho Điền Mật biết.
Nếu Điền Mật nắm rõ tình hình từ đầu, cô sẽ không bị người ta chèn ép mà chẳng hay biết gì.
Nói cho cùng, việc Điền Mật bị Dương Tiểu Hoa nhắm vào, bị trẻ con nhà họ Bao bắt nạt, tất cả đều do anh gây ra.
Nghĩ đến việc mình vừa cưới vợ đã để cô một mình ở nhà, còn phải thu dọn mớ rắc rối anh để lại, Giản Hoài cảm thấy vô cùng áy náy.
Giản Hoài nhấc Bao Thành từ dưới đất lên, nghiêm túc hỏi:
“Ngươi rốt cuộc vì sao lại cầm đá ném vào nhà ta?”
“Không được khóc, cũng không được nói dối, bằng không……”
Giản Hoài vung vẩy cậu bé trong tay, làm động tác như thể nếu dám nói dối, hắn sẽ ném cậu lên trời cho mặt trời thiêu đốt.
Bao Thành sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Lắp bắp, cậu lập tức khai ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng, không dám giấu một chữ.
Nghe Bao Thành nói chỉ vì năm ngày không được ăn thịt mà tức giận chạy đến tìm Điền Mật tính sổ, Giản Hoài bị chọc tức đến bật cười.
Bốp! Bốp! Bốp!!
Anh giáng một loạt đòn lên m.ô.n.g Bao Thành.
Không đánh không được!