Nhìn ánh mắt kiên định của Dương Tiểu Hoa, tất cả mặt đều sững sờ. Giản Hoài và Dương Tiểu Hoa?
Đừng mà đùa! Giản Hoài dù cả đời lấy vợ, cũng sẽ bao giờ Dương Tiểu Hoa.
Giản Hoài là ai chứ?
Anh chính là đóa hoa cao lãnh nhất của quân khu.
Trước khi kết hôn, bao nhiêu nữ binh, y tá nữ, vợ của các quân nhân khác thầm thương trộm nhớ .
Số lượng nhiều đếm xuể. Giản Hoài là kẻ đầu gỗ, chẳng bao giờ đáp ai.
Về , khi chị Trần chủ động tìm mai, Giản Hoài cũng dứt khoát từ chối, cho bất kỳ cô gái nào cơ hội tiếp cận .
Có thể , nếu vì gia đình ép buộc, Giản Hoài lẽ sẽ kết hôn muộn, hoặc thậm chí chẳng lấy vợ.
Anh là một cuồng công việc thực sự, ngoài tàu ngầm và huấn luyện , chẳng còn gì khác lọt mắt .
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng , ai cũng hiểu lý do Giản Hoài giúp đỡ Dương Tiểu Hoa. Chẳng qua là thấy cô đáng thương, nên mới quyên tiền cho cô mà thôi.
Thế mà bây giờ, Dương Tiểu Hoa bóng gió, khiến chuyện trở nên ám , thật khiến ghê tởm.
Những quân tẩu từng chủ động nhờ chồng giúp đỡ Dương Tiểu Hoa nay càng thêm cảnh giác, trong lòng vang lên hồi chuông báo động.
TBC
Dương Tiểu Hoa , chẳng lẽ điên ?!
Người Giản Hoài bụng giúp đỡ cô , thế mà cũng thể cô vu khống, biến thành ý tứ với cô ?!
Nếu chồng của họ từng chủ động giúp cô việc, chẳng lẽ cũng cô cho rằng họ đang xu nịnh, lấy lòng cô ư?!
Nghĩ đến việc từng lòng giúp cô , giờ báo đáp thế , ai nấy đều thấy ghê tởm.
Những vợ từng dành dụm từng đồng từng cắc để mua chút đồ ăn cho các chị em nhà Bao càng tức giận.
Thật quá đáng!!!
Dương Tiểu Hoa thật sự quá đáng!!!
Cô năm đứa con, nhận năm phần trợ cấp; mỗi tháng đều Giản Hoài gửi sinh hoạt phí cố định; thỉnh thoảng còn khác gửi quyên góp; cô ăn tốn tiền; khám bệnh cũng tốn tiền; thậm chí trong tay còn một tiền tiết kiệm kếch xù!!!
Rõ ràng cuộc sống của cô chẳng hề khó khăn!
Thế mà cô vẫn cứ cố bòn rút từng đồng từng cắc của bọn họ, họ chắt chiu, sống chật vật.
Nghĩ đến việc con cái trong nhà gần một năm từng ăn một quả trứng gà, những quân tẩu bụng trong lòng liền cảm thấy phẫn nộ.
“Sư trưởng! Đuổi cô !!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-144.html.]
“!!! Cô chính là một con đỉa hút máu!! Không đáng để chúng đồng cảm và chăm sóc!!”
“Nhà cô ai phục vụ trong quân đội, vốn dĩ nên tiếp tục sống trong quân khu.
Hôm nay, cô thể vì mười đồng mà bôi nhọ Giản Hoài và Điền Mật. Vậy , vì lợi ích lớn hơn, chẳng lẽ cô sẽ bán tất cả chúng ?”
“Sư trưởng, ngài là sư trưởng của cả một trung đoàn, chứ là cha của riêng Dương Tiểu Hoa! Hôm nay, ngài nhất định xử lý cô !!”
……
Câu cuối cùng vô cùng nặng nề.
Nặng đến mức, Đồng sư trưởng dù nương tay với Dương Tiểu Hoa cũng thể.
Sắc mặt trầm xuống, Đồng sư trưởng tỏ rõ thái độ xử lý Dương Tiểu Hoa.
Dương Tiểu Hoa kẻ ngốc.
Dù cô lòng đố kỵ mờ mắt, nhất thời lỡ miệng những suy nghĩ trong lòng. bản năng yếu thế, giả bộ đáng thương khắc sâu xương cốt cô .
Gần như ngay lập tức, cô ôm chặt hai đứa con trai lòng.
“Ô ô, Bao Đại Quang, thật là nhẫn tâm! Ô ô… Hai các ngươi nhắm mắt xuôi tay, c.h.ế.t thì vinh quang, c.h.ế.t thì vĩ đại.
các ngươi bỏ sáu con chúng , chúng sống thế nào đây! Ô ô…”
“Tiểu Quang, dẫn con tìm cha. Dù rời khỏi quân đội, trở về quê ăn xin, chúng cũng sống nổi.
Ô ô… Thay vì những hồn ma lang thang, chi bằng bây giờ sớm một chút tìm cha con đoàn tụ!”
“Ô ô… Tiểu Quang đáng thương, mới sinh mất cha. Giờ con cũng sắp c.h.ế.t . Kiếp mong con mở to mắt, chọn đúng nơi mà đầu thai! Ô ô…”
“Oa oa oa…”
Bao Tiểu Quang Dương Tiểu Hoa cho sợ hãi, oa oa.
Cậu bé đầy hai tuổi, chẳng hiểu gì về những lời lớn . một năm qua ăn ngon, nuôi lớn khỏe mạnh, nên tiếng vang dội.
Mẹ con ôm thảm thiết, ba chị em nhà họ Bao , cũng sợ đến phát .
Ba đứa nhỏ ôm chặt lấy , giống như những con chim cút run rẩy, lặng lẽ rơi nước mắt, cúi đầu thật sâu, chẳng đứa nào dám lên.
Bao Thành năm tuổi, hiểu chuyện hơn em trai. Cậu là đứa duy nhất trong nhà .
Nhìn Điền Mật đầy oán hận, trông bộ dạng của , vẻ giống Dương Tiểu Hoa, xem Điền Mật là kẻ tội đồ lớn nhất.
Cuộc họp căng thẳng vì tiếng của bọn trẻ mà tạm dừng một chút.
Nhìn thấy bọn nhỏ đến nỗi khản giọng, Đồng sư trưởng cũng đành lòng, trong lòng chút hối hận.