Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 130

Cập nhật lúc: 2025-05-24 03:12:48
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn quanh nhà bếp, thấy có hai bó rau chân vịt và một con cá lớn, Điền Mật liền động tay làm một nồi canh cá và rau trộn.

Hai ngày rồi không được ăn cơm tử tế, giờ ăn một miếng rau chân vịt tươi xanh, uống một ngụm canh cá thơm ngọt, Điền Mật cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

Uống liền hai chén canh, ăn nửa cái bánh bột ngô, cô cảm thán cuộc sống thật tươi đẹp.

Giản Hoài cũng ăn rất ngon. Bữa sáng lần trước do Điền Mật nấu, anh không để tâm. Hôm nay không ai làm phiền, nên càng ăn càng thấy ngon.

Cuối bữa, khi mọi người đều ăn xong, Giản Hoài còn ăn hết nửa cái bánh bột ngô và đồ ăn còn lại. Vừa thu dọn, vừa nói với Điền Mật về chi tiết hôn lễ.

Nhìn chung, hôn lễ của họ là một hôn lễ cách mạng. Hai người cùng thề trước mặt tượng vĩ nhân, xây dựng gia đình, cùng nhau cống hiến cho cách mạng. Nghi thức đơn giản, tổ chức ở nhà ăn.

“Đến lúc đó, chúng ta cùng ăn bữa cơm với các đồng chí. Nếu bọn họ có đùa giỡn gì quá đáng, em đừng giận. Họ chỉ thích đùa thôi, không có ác ý.”

“Vâng, em hiểu.”

Điền Mật biết có phong tục nháo động phòng trong đám cưới, nên Giản Hoài nhắc trước cũng không khiến cô khó chịu. Cô lo hơn về chuyện hồi chiều mình chạm mặt Dương Tiểu Hoa.

“Chị Dương đó là vợ ai? Em cãi nhau với chị ấy, có ảnh hưởng gì đến anh không?”

“Sẽ không.” Giản Hoài trả lời ngay. “Quan hệ giữa các vợ lính không ảnh hưởng đến công việc. Công tư phân minh là trách nhiệm của mỗi quân nhân.”

Còn việc chị ta là ai, anh cũng không quen. “Trước giờ anh ở quân khu, ngoài biết vợ của Kiều Chính Ủy là Trần tẩu, còn lại đều không thân quen.”

Nghe vậy, Điền Mật ngạc nhiên, sau đó bật cười: “Không sao, sau này em quen thuộc rồi sẽ kể lại cho anh nghe.”

“Được.” Giản Hoài ngoan ngoãn gật đầu dù không hiểu rõ lắm.

Sau khi thu dọn xong, Giản Hoài bảo Điền Mật đi nghỉ, rồi mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài.

“Muộn vậy rồi mà anh vẫn phải đi làm sao?” Điền Mật lo lắng giữ anh lại. Tuy còn hơi ngại khi ngủ chung giường với Giản Hoài, nhưng nghĩ đến chuyện đêm tân hôn lại để anh ra ngoài, cô cảm thấy không ổn.

Giản Hoài thật thà đáp: “Anh đi đảo bên cạnh săn thú, để có thêm thức ăn cho tiệc cưới ngày mai. Em không cần chờ, anh sẽ về ngủ ký túc xá.”

“Vậy anh cẩn thận nhé.”

“Ừ, em ngủ sớm đi.”

Nhìn bóng dáng Giản Hoài đi xa, Điền Mật cảm thấy đau đầu. Không lẽ sau này ngày nào Giản Hoài cũng ngủ ở ký túc xá?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-130.html.]

Nếu vậy, dù cô không quan tâm, nhưng mấy vợ lính khác chắc chắn sẽ nói ra nói vào.

Cô sợ nhất là bị đồn đại rằng Giản Hoài có vấn đề sức khỏe. Người ưu tú như anh, bị nghi ngờ chuyện này chắc sẽ phát điên mất.

Hi vọng hôm nay chỉ vì nhà đông người nên anh mới ngủ ngoài. Nếu không, cô sẽ phải nghĩ cách chứng minh Giản Hoài không hề có vấn đề gì.

Trong lúc đang suy nghĩ, Chung Tiểu Tuệ bước vào với vẻ mặt áy náy: “Tiểu Mật, tối nay mẹ ngủ cùng con nhé.”

Chung Tiểu Tuệ không ngờ con trai mình lại ngốc đến vậy. Có vợ đẹp giữ lại mà còn ra ngoài đi săn, đúng là không biết điều.

Nhân dịp này, Chung Tiểu Tuệ đưa hết hồi môn và sổ tiết kiệm của Giản Hoài cho Điền Mật: “Hãy giữ cẩn thận, về sau gia đình này giao cho con quản.”

Nhìn số tiền hơn 2000 đồng, Điền Mật ngạc nhiên: “Nhiều quá! Giản Hoài không ở nhà, con cầm liệu có ổn không?”

“Không sao, đã là vợ chồng, tiền của chồng cũng là tiền của vợ.”

TBC

Chung Tiểu Tuệ kiên quyết nhét sổ tiết kiệm vào tay Điền Mật, nói với nàng:

“Yên tâm, cầm sổ tiết kiệm này đi, Giản Hoài chắc chắn đồng ý. Hơn nữa, con đừng nghĩ hai ngàn tệ là nhiều.

Giản Hoài học trường quân đội từ năm 16 tuổi, tốt nghiệp năm 20 tuổi. Từ năm đó, nó đã bắt đầu nhận lương và trợ cấp.”

“Chín năm nay, nếu nó không tiêu xài phung phí, tiền tiết kiệm chắc chắn phải gấp đôi số này. Vì vậy, sau này trong nhà các con, con phải là người quản tiền. Giản Hoài tiêu pha không biết tiết chế, con không thể để nó muốn tiêu gì thì tiêu.”

“Còn đây là 600 tệ, là tiền trợ cấp của ta và ba con cho con. Con cứ giữ làm tiền riêng, đừng để Giản Hoài biết.”

Cầm hai khoản tiền lớn trong tay, Điền Mật cảm thấy áp lực. Giản Hoài và Giản gia càng tốt, cô càng không muốn trở thành gánh nặng.

“Mẹ, số tiền riêng này con không cần. Con và Giản Hoài ở đây không thiếu thứ gì, lại còn có tiền tiết kiệm của Giản Hoài. Thật sự không cần thêm khoản này nữa.”

“Cầm đi.” Chung Tiểu Tuệ không cho Điền Mật cơ hội từ chối, lại nhét tiền vào tay nàng. “Không chỉ mình con có đâu, khi anh trai và chị gái của con kết hôn, ta và ba con cũng cho họ như vậy.”

Chỉ là, khi đó số tiền này được đưa trực tiếp cho con ruột của mình. Nhưng chuyện này không quan trọng, không cần nói cho Điền Mật biết.

Điều Điền Mật cần biết là những người khác trong Giản gia không đến, nhưng không phải vì cố ý.

“Họ bận công việc. Ngày cưới của các con định đột ngột, xin nghỉ không dễ, nên không thể đến được.

Nhưng dù người không đến, quà cưới của họ chắc chắn không thiếu. Vài ngày nữa, đợi chúng ta đi rồi, họ có thể sẽ ghé qua.”

Loading...