Khoảnh khắc ấy, đẹp đến mức nghẹt thở.
Những người vừa cười lớn ban nãy bỗng im bặt, ánh mắt dần thay đổi.
Mấy cô gái chưa lập gia đình và đám thiếu niên chứng kiến cảnh tượng này, ngay tại giây phút ấy, lần đầu tiên có một hình ảnh cụ thể về tình yêu đẹp đẽ trong lòng.
“A!” Điền Mật không ngờ Giản Hoài sẽ đột nhiên bế mình lên, giật mình hét khẽ một tiếng. Sau đó, cô vội ôm chặt cổ anh, chôn đầu vào n.g.ự.c anh, không dám nhìn xuống.
So với tự mình bò qua, được anh bế qua vẫn tốt hơn. Còn chuyện bị người khác nhìn thấy mà cười, thì kệ họ vậy!
Giản Hoài bước đi rất nhanh. Cây cầu độc mộc mà Điền Mật xem như thử thách sinh tử, trong mắt hắn chẳng khác gì mặt đất bằng phẳng.
Chỉ vài bước lớn, hắn đã đi qua cầu và đặt Điền Mật xuống.
Vừa mới chạm đất, Điền Mật cảm thấy người vẫn còn lảo đảo. Ở trên thuyền quá lâu khiến cô cảm giác như mặt đất cũng đang chao đảo.
Lập tức, cô dậm chân thật mạnh, tự nhủ: “Đây là mặt đất! Đây là mặt đất! Đây là mặt đất!”
Sau khi trấn an bản thân, lúc này, cô lại ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện số người ra đón các cô ở bến tàu thật sự hơi nhiều. Đều ra hết rồi sao?
Bọn họ đang nhìn Phương Hoa, hay là đang nhìn cô?
Lùi lại một bước nhỏ, Điền Mật trốn ra sau Giản Hoài, có chút không biết phải đối mặt thế nào với những ánh mắt sáng rực kia.
Thật sự là quá chói lóa. Trong ánh mắt của mọi người, Điền Mật dường như nhìn thấy ánh sáng còn rực rỡ hơn cả mặt trời.
Đó chính là ngọn lửa bát quái đang hừng hực bùng cháy.
A a a!! Bọn họ đã nhìn thấy gì rồi!!
Ở thời đại bảo thủ này, chỉ cần nắm tay khi đang yêu cũng có thể bị đội duy trì trật tự nhắc nhở. Giống như Giản Hoài, ôm công chúa một cách mạnh mẽ như vậy, làm sao mọi người từng thấy?
Đừng nói là từng thấy, có người thậm chí còn chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy.
Chuyện này thực sự quá mỹ lệ, quá lãng mạn.
Những người vợ quân nhân trên đảo có cảm xúc vô cùng phức tạp.
Không phải ai làm vợ quân nhân cũng dũng cảm, không phải ai cũng không sợ độ cao. Giống như Điền Mật, say sóng, choáng váng, bị ôm gọn trong lòng chồng.
TBC
Khi đó, họ cũng run rẩy, cùng những người đi cùng thuyền dìu nhau mà lên bờ. Có người mất giày, có người khăn bị gió thổi bay, thậm chí có người không cẩn thận rớt xuống biển. Thật sự là không ít lần xấu mặt.
Khi ấy, chồng của họ thì sao? Đừng nói là ôm họ, đến cả việc đưa tay đỡ một cái cũng chưa từng nghĩ đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-128.html.]
“Hành động như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt, làm quân nhân phải chú ý hình tượng.” Đó là câu mà chồng họ thường nói. Họ nói mãi, dần dần, những người vợ cũng quen với việc tự mình làm mọi thứ, nghĩ rằng ai cũng như vậy.
Lúc trước, khi Đỗ Di cùng Phùng Đoàn trưởng ầm ĩ, mọi người chỉ thấy cô ta phiền phức. Nhưng bây giờ nhìn Giản Hoài tự giác như thế, mọi người lại thấy chạnh lòng.
Không phải là không thể sao? Rõ ràng là chồng mình không muốn làm! Anh ta không muốn làm thì cứ đổ cho lãnh đạo không cho phép. Đúng là đáng bị dạy dỗ.
Càng nghĩ càng tức, các chị em vợ quân nhân không kìm được mà lườm nguýt chồng mình. Những anh chồng đang say sưa hóng chuyện, bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, theo bản năng mà co rụt lại.
Kiều Lan nhìn thấu sự tình, lập tức ho nhẹ một tiếng, cứu mạng các ông chồng:
“Không có lần sau đâu đấy, trong quân khu phải chú ý ảnh hưởng.”
“Tốt.” Giản Hoài trả lời một cách không mấy chân thành.
Trong mắt Giản Hoài, chuyện này hoàn toàn không đáng để bận tâm. Anh đâu có vấn đề về tác phong, có ôm người phụ nữ xa lạ nào đâu. Chỉ là vợ anh sức khỏe kém, không dám đi qua cầu, anh giúp đỡ chút thôi mà?
Huống chi, chính Kiều Lan còn từng bảo anh rằng kẹp nữ đồng chí là không lịch sự, bảo anh dịu dàng hơn.
Anh phải học tập, phải thực hành nghiêm túc, vậy thì sao lại biến thành chuyện sai trái được? Giản Hoài chẳng thèm để ý, hoàn toàn không để những lời kia vào lòng.
Điền Mật không hiểu kỷ luật trong quân đội, nghe Kiều Lan nói vậy, tưởng mình thật sự mắc lỗi, lập tức căng thẳng buông tay Giản Hoài ra.
Cô cố gắng đứng thẳng người, khuôn mặt áy náy nhìn về phía anh.
Có cần xin lỗi không? Có cần viết kiểm điểm không?
Liệu có ảnh hưởng đến công việc sau này của Giản Hoài không?
Trong vỏn vẹn ba giây, trong đầu Điền Mật hiện lên vô số câu hỏi. Sau đó, Giản Hoài dùng hành động thực tế để cho cô biết rằng chẳng có chuyện gì cả.
Anh nắm lại tay Điền Mật, rồi dẫn cô đi chào hỏi mọi người.
“Đây là chị Tề, đây là chị Chu, đây là…”
Từng người một, Giản Hoài giới thiệu hết cho Điền Mật. Chờ đến khi cô gọi hết mọi người theo anh, Giản Hoài mới giải thích với mọi người:
“Đây là vợ tôi, Điền Mật. Cô ấy sức khỏe không tốt lắm, mong mọi người sau này chiếu cố nhiều hơn.”
“Tốt, tốt. Tiểu Điền thật xinh đẹp.”
“Trách nào sắc mặt kém như vậy, say sóng phải không?”
“Tiểu Điền, tôi ở ngay sau nhà cô, có việc gì cứ tìm tôi nhé.”
…