Điền Mật cũng bất tỉnh luôn cho xong, nhưng cô bản lĩnh như Phương Hoa. Bám lan can, Điền Mật biển rộng vô tận với ánh mắt sống còn gì luyến tiếc, thỉnh thoảng nôn hai xuống biển.
Giản Hoài ngờ phản ứng say tàu của Điền Mật nghiêm trọng đến . Thấy cô nôn đến mức khổ sở, dò hỏi:
“Nếu … để ngươi bất tỉnh?”
Cái gọi là " bất tỉnh", chính là điểm huyệt khiến Điền Mật ngất . Giản Hoài trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cách cho một nhanh chóng và an rơi trạng thái hôn mê.
Thấy Điền Mật hiểu, Giản Hoài giải thích:
“Không đau , chỉ cần bấm nhẹ đây, em sẽ lập tức gì nữa.”
Nghe Giản Hoài giải thích, Điền Mật chỉ cảm thấy gáy tê rần, mắt tối sầm, nhanh chóng mất tri giác. Trước khi ngất, cô còn nghĩ: Phương pháp trị say tàu của Giản Hoài, thật sự là độc đáo quá .
Ai mà ngờ tiếp xúc mật tiếp theo giữa cô và Giản Hoài là do cô bất tỉnh. Quả thật là đặc biệt, lẽ Điền Mật sẽ nhớ chuyện thật lâu, thật lâu.
Chung Tiểu Tuệ Giản Hoài đỡ lấy Điền Mật, chút cạn lời.
Con trai bà đúng là may mắn ngoại hình , nếu với cái kiểu tư duy kỳ lạ , chắc chắn sẽ trở thành một kẻ cô độc suốt đời!
Có lẽ vì Chung Tiểu Tuệ Giản Hoài quá tập trung, khiến hiểu lầm là bà cũng "hưởng thụ" phương pháp .
Thế là, để bà cơ hội lên tiếng, Giản Hoài nhẹ nhàng… bấm một cái, khiến Chung Tiểu Tuệ cũng bất tỉnh theo.
Sau khi thấy cả và vợ đều ngất xỉu, Giản Hoài mới nhận dường như gì đó .
TBC
Tay trái là , tay là vợ, mang cả hai về khoang thuyền thế nào đây?
Trước , trong tình huống thế thể nhờ đồng đội giúp đỡ. và vợ thì thể để lính nam chạm .
Tuy nhiên, chuyện khó một thông minh như Giản Hoài. Cuối cùng, vác Chung Tiểu Tuệ lên vai, kẹp Điền Mật nách, ánh mắt sững sờ của , sải bước rời .
Điền Lão Thật chứng kiến bộ sự việc, đờ như tượng.
Hiện tại, ông chút lo lắng về cuộc sống khi kết hôn của Điền Mật.
Trước đây, Điền Lão Thật cảm thấy Giản Hoài là một diện, chắc chắn sẽ cho Điền Mật một cuộc sống hạnh phúc ưu lo. bây giờ, ông còn chắc chắn nữa.
Lo lắng đến mức quên cả say tàu, Điền Lão Thật còn để tâm đến cơn chóng mặt và buồn nôn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-125.html.]
Khi Giản Hoài đưa Chung Tiểu Tuệ về chỗ Giản Hưng Hiền, Giản Hưng Hiền suýt nữa dọa đến mức tụt huyết áp.
Nhìn Điền Mật Giản Hoài kẹp nách, đầu lắc lư theo từng bước của , Giản Hưng Hiền tức giận đến mức suýt nữa rút dây lưng đánh con trai.
“Thằng nhóc thối! Mau thả Tiểu Mật xuống!”
Sau một lúc, lo sợ Điền Mật tụ m.á.u não, Giản Hưng Hiền đành bảo Giản Hoài đặt cô xuống bên cạnh Chung Tiểu Tuệ.
Nhìn Giản Hoài nhẹ nhàng đặt Điền Mật xuống, còn dùng khăn tay lau miệng và mặt cho cô, Giản Hưng Hiền mới nguôi giận một chút.
Nhìn đứa con trai luôn xuất sắc trong việc nhưng thiếu nhạy cảm trong chuyện tình cảm, Giản Hưng Hiền thở dài, quyết định dạy cách sống chung với vợ.
Giản Hưng Hiền cũng là một bận rộn. Trong quá khứ, vợ ông luôn là bao dung ông, chứ ông từng sống chung với một tính cách như Điền Mật.
Ông há miệng mấy mà nên dạy con trai điều gì, cuối cùng chỉ vỗ vai Giản Hoài, với giọng đầy thâm ý:
“Con trai, con hãy để tâm nhiều hơn một chút .”
Giản Hoài xong, vẻ mặt đầy hoang mang.
Anh gì sai ? Anh thiếu tinh ý chứ?
Nghe hiểu ngay thì nữa. Giản Hoài sắp xếp thỏa cho Điền Mật xong, liền ngoài tìm chiến hữu của .
Anh cần tìm để hỏi thăm xem phòng ở của phân tới chỗ nào. Nếu , đợi lát nữa rời thuyền mà cứ hỏi hết đến khác mà ai , thì mới thật sự là vấn đề lớn.
Kiều chính ủy xong câu hỏi của Giản Hoài, liền dùng ánh mắt như đang tra nam để chằm chằm thật lâu.
Bị chằm chằm đến mức thoải mái, Giản Hoài chút hổ, đưa tay sờ sờ mũi. Hiếm khi, chủ động giải thích một chút:
"Trước đây, tuy chúng hôn ước, nhưng từng liên lạc. cứ nghĩ rằng nhà bên sẽ hủy hôn, nên...
Khụ khụ, chung, sai . Lão Kiều, bây giờ kết hôn, sẽ nghĩ là vợ chồng chúng đang cãi chứ?"
"...Ha hả." Kiều Lan chọc .
Cái nồi cũng quá lớn ! dù oán thầm thì cũng , Giản Hoài đang gấp, vẫn nên giúp thì cứ giúp thôi.
“Tiểu tử nhà thật phúc, phân tới khu nhà dành cho gia đình quân nhân, ngay bên cạnh nhà của Phùng Đoàn trưởng, chính là căn nhà ngói gạch đỏ mới nhất đó.”