Tên Bạch Bân này, chẳng lẽ thật sự không thể buông bỏ sao? Vì anh ta mà báo cảnh sát bắt Thẩm Đào, Thu Hà thực sự không thể hiểu nổi.
Bà cũng không thể lý giải nổi. Tên Bạch Bân này, không phải đã hại Điền Tâm dính líu đến Ủy ban Cách mạng rồi sao? Thật vất vả mới thoát khỏi phiền phức, vậy mà Điền Tâm còn tiếp tục dây dưa với anh ta!
Hiện tại là lúc để hành động theo cảm tính sao?
Bắt Thẩm Đào thì tiền thuốc men của Bạch Bân lấy từ đâu ra?
Chuyện này vốn dĩ chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn. Không ai cố ý cả. Thế mà Điền Tâm lại cứ khăng khăng không chịu bỏ qua, làm rùm beng lên. Thu Hà thực sự thấy mệt mỏi trong lòng.
Bà cảm thấy mình đã già rồi, không theo kịp lối suy nghĩ của bọn trẻ nữa. Nếu Điền Tâm vẫn cứ ngang bướng như vậy, thì cứ để nó tự chịu đi!
Nếu nó có thể lo nổi, thì tự gánh vác lấy! Thu Hà quyết định buông tay, không muốn can thiệp nữa.
“Tiểu Mật, con cứ yên tâm lên xe lửa đi. Chị của con là người trưởng thành, nàng ấy biết phân biệt tốt xấu. Con không cần lo lắng.”
Lúc này, Thu Hà lựa chọn không nói hết mọi chuyện cho Điền Mật biết.
Có một số việc, có một số người, Điền Mật không xen vào thì tốt hơn.
Dù sao, bất luận sau này ra sao, con đường cũng là do Điền Tâm tự chọn. Nó không thể oán trách ai khác.
Điền Mật có thể cảm nhận được sự thất vọng của Thu Hà đối với Điền Tâm. Cô cũng biết, chuyện này không đơn giản như lời Thu Hà nói. Nhưng cuối cùng, cô cũng không hỏi nhiều.
Hỏi rõ ràng thì cô có thể làm gì đây?
Khuyên Điền Tâm sống thật thà sao?
Thôi đi. Điền Tâm mà nhìn thấy cô, nếu không cãi nhau với cô thì cũng chỉ xem cô là một kẻ thừa thãi.
Điền Mật không phải là kẻ thích tự chuốc khổ vào thân, cũng không muốn trở thành nơi trút giận của người khác.
Vì vậy, cô lựa chọn giả câm vờ điếc, không dính vào chuyện của Điền Tâm.
Nước đục này, cứ để cho Điền Tâm tự mình vượt qua đi.
Điền Mật nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo Điền Tâm một phen vào lúc chị ấy sắp c.h.ế.t đuối mà thôi. Còn lại, ai sống tốt thì cứ sống tốt, tự cầu nhiều phúc đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-111.html.]
“Mẹ, hay là để ba ở lại đi. Trong nhà còn nhiều chuyện, cứ để ba giúp mẹ xử lý đi.”
Thu Hà nghe vậy, trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới áy náy đáp:
“Được.”
"Ai, trong nhà bây giờ đang rối tung cả lên, ta ở một mình thật sự rất sợ. Thế này đi, chờ qua khoảng thời gian bận rộn này, ta và ba con sẽ cùng lên đảo thăm con.
Tiểu Mật, từ trước đến nay mẹ thương con nhất, sau này cũng sẽ thương con nhất. Con đừng nghĩ nhiều, cũng đừng đau lòng. Về sau, cứ sống thật tốt trên đảo. Trong nhà, con không cần lo lắng."
"Ừm." Điền Mật gật đầu, không nói gì thêm.
Thu Hà còn muốn dặn dò thêm vài câu, nhưng lúc này Giang Ngạo Nhi chạy tới, ôm chầm lấy Điền Mật, khóc òa lên.
“Hu hu, Tiểu Mật, tớ thật không nỡ xa cậu.”
"Hu hu… Cậu đi rồi, sau này không ai ăn cơm với tớ, cũng không ai cùng tớ đọc sách nữa. Hu hu… Sau này tớ sống thế nào đây?
TBC
Hu hu… Khi cậu qua đó rồi, nhớ nghĩ đến tớ. Nếu có nam đồng chí nào không tồi, cậu nhớ viết thư cho tớ. Nếu hợp, tớ sẽ đến đảo tìm cậu. Hu hu..."
Điền Mật dở khóc dở cười.
“Được rồi, đừng khóc. Tớ đâu có đi ra ngoài không gian đâu. Nhớ tớ thì viết thư cho tớ, tớ sẽ chờ cậu làm xưởng trưởng. Đến lúc đó, tớ sẽ về chúc mừng cậu.”
“Hu hu… Được, vậy chúng ta nói rồi đó.”
“Ừm, nói rồi.”
Thời gian sẽ không vì ai mà dừng lại dù chỉ một chút. Điền Mật và những người khác ở nhà khách trò chuyện thêm một lát, sau đó nhanh chóng mang hành lý đến nhà ga.
Ga tàu hỏa đông đúc, biển người tấp nập, ngay cả trong ngày mùa đông cũng khiến người ta cảm thấy náo nhiệt và ấm áp.
Những lời cần nói, đều đã nói hết. Khi đã đưa tiễn đến tận nơi này, Điền Mật cùng Thu Hà và Điền Đại Ngưu vẫy tay, bảo bọn họ về trước.
“Trở về đi, ở đây quá đông người. Con lập tức lên xe ngay. Mọi người mau về nhà đi.”
“Ừ.”
Miệng thì đồng ý, nhưng Thu Hà và Điền Đại Ngưu vẫn không nhúc nhích. Hai người lặng lẽ ở lại bên cạnh Điền Mật, chỉ mong trong khoảnh khắc chia tay cuối cùng này có thể ở bên cô thêm một chút nữa.