Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 107
Cập nhật lúc: 2025-05-23 14:02:55
Lượt xem: 81
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hành trình tìm bảo vật kết thúc viên mãn, trên đường trở về, Điền Mật rõ ràng vui vẻ đến mức nhảy nhót.
“Vui đến vậy sao?” Giản Hoài bật cười. “Có muốn ghé hiệu sách một chuyến không? Ở đó chắc chắn có sách về trồng trọt và chăn nuôi.”
“Được ạ!!” Điền Mật vui vẻ đồng ý. “Mua thêm mấy cuốn tranh liên hoàn và sách thiếu nhi nữa. Em cũng thích mấy cái đó.”
“Được.” Ý cười trong mắt Giản Hoài càng sâu hơn.
Thật dễ dỗ dành. Chỉ cần vài cuốn sách cũ, mấy quyển tranh liên hoàn, đã có thể khiến cô vui vẻ đến mức này. Nghĩ đến lớp xóa nạn mù chữ trong quân khu mãi mà chưa thể tổ chức ổn thỏa, Giản Hoài hỏi Điền Mật: “Em có thích làm giáo viên không?”
“Không phải dạy trẻ con, mà là dạy quân nhân và vợ lính. Cấp trên muốn chúng ta tổ chức lớp xóa nạn mù chữ, nâng cao trình độ chung của quân khu.
Nhưng hiệu quả vẫn không được tốt lắm. Nếu em thích làm giáo viên, đợi đến Vọng Thạch Đảo, anh có thể xin cho em vào lớp xóa nạn mù chữ làm giáo viên.”
“A? Lớp xóa nạn mù chữ sao? Em e là không được.”
Hiệu quả xóa nạn mù chữ không cao, chứng tỏ học viên không chịu học. Với tính cách của Điền Mật, dạy trẻ con còn miễn cưỡng áp được, nhưng bảo cô dạy cả lớp toàn là người trưởng thành, cô chắc chắn không thể quản nổi.
“Chuyện công việc không cần vội, đợi em quen thuộc với môi trường rồi suy nghĩ xem muốn làm gì. Tốt nhất là có thể vào bệnh viện. Tiền lương ít một chút cũng không sao, em thích làm bác sĩ.”
“Em có tìm hiểu qua, nếu thực tập ở bệnh viện vài năm, sẽ có cơ hội được chủ nhiệm đề cử để thi chứng chỉ bác sĩ. Em muốn thử xem.”
“Được.”
Giản Hoài chỉ thuận miệng nhắc đến việc làm giáo viên vì thấy Điền Mật thích đọc sách. Việc cô có dạy hay không cũng không quan trọng với anh.
“Muốn làm ở bệnh viện quân khu, có lẽ phải bắt đầu từ thực tập hộ sĩ. Nếu em biết tiêm, sẽ được làm nhanh hơn.”
“Thật sao? Ha ha, vậy tốt quá! Em không chỉ biết tiêm mà còn biết truyền dịch. Trước kia em rảnh rỗi không có việc gì làm, liền tự tiêm để luyện tập tiêm và truyền dịch.”
TBC
Điền Mật chính là kiểu người lâu ngày thành thầy thuốc. Trước kia, khi tốt nghiệp cấp hai, cô thực ra đã có cơ hội thi vào trường trung cấp y tế để học điều dưỡng.
Nhưng khi đó, cô muốn trở thành bác sĩ hơn. Cô muốn học cách phẫu thuật. Hơn nữa, lúc ấy sức khỏe cô không tốt, công việc hộ sĩ lại nặng nhọc, Điền Mật lo rằng mình không thể đảm đương được. Vì vậy, cô chọn học cấp ba.
Điền Mật không tin kỳ thi đại học có thể bị trì hoãn lâu đến vậy. Học cấp ba sẽ có cơ hội thi vào một trường đại học tốt. Nhưng Điền Mật lại thất bại, kỳ thi đại học đến giờ vẫn chưa được tổ chức lại.
Sau một lần thất bại trong sự nghiệp, Điền Mật càng kiên định với quyết tâm trở thành bác sĩ. Dù phải bắt đầu từ hộ sĩ hay lao công, cô đều sẵn sàng thử sức.
Sờ cuốn sách y học trong ngực, Điền Mật cười rạng rỡ.
“Giờ em lại có thêm một con đường. Nếu em hiểu được quyển sách này, sau này có khi còn có thể trở thành một thầy thuốc lang bạt. Ha ha, Giản Hoài đồng chí, chờ em học thành tài, người đầu tiên em châm cứu chính là anh, được không?”
“Được.” Giản Hoài lại bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-107.html.]
“Bác sĩ Điền, cố lên nhé.”
“Được, được, được!!!” Điền Mật được câu “Bác sĩ Điền” dỗ dành, cả người như bừng nở hoa.
Ha ha ha ~ Bác sĩ Điền! Nghe thật hay! Ha ha ha ~
“Có mệt không? Có muốn ghé vào nghỉ một chút không?” Đi ngang qua quán ăn quốc doanh, Giản Hoài nhìn Điền Mật đang cười ngây ngô, hỏi cô.
Điền Mật bận rộn từ sáng sớm, cũng có chút khát. Nhưng cô không thể uống nước lạnh, mà vào quán ăn quốc doanh xin nước ấm, nhân viên chắc chắn sẽ không cho. Hơn nữa, cô cũng không ăn được nhiều ở đó. Vì vậy, cô lắc đầu, nói không mệt.
“Đi nhanh đi, dạo xong hiệu sách chúng ta về khu chiêu đãi.”
“Ninh Thiên chắc đã về rồi nhỉ? Nói mới nhớ, mọi người thường xuyên mua đồ giúp nhau sao? Em cứ tưởng mọi người đi lính thì không hay dạo chợ.”
“Đúng là ít đi. Ninh Thiên đi giúp anh mua bông. Mẹ anh nói, của hồi môn của em còn thiếu chút bông vải.”
Vào mùa đông, bông vải là mặt hàng cực kỳ khan hiếm. Giản Hoài cũng không có nhiều phiếu mua bông, để nhanh chóng chuẩn bị đủ, anh chỉ có thể nhờ Thẩm Đào đi tìm ở các thôn xung quanh.
Câu trả lời này khiến lòng Điền Mật khẽ run.
Người như Giản Hoài luôn hành động nhiều hơn lời nói. Nếu Điền Mật không hỏi, có lẽ khi mua được bông mang về, anh cũng sẽ không nói cho cô biết món đồ này kiếm được thế nào.
Thật đáng tin cậy, làm người ta mềm lòng.
Được trân trọng đến thế, Điền Mật cảm thấy mình thật hạnh phúc. Cảm giác khó chịu buổi sáng hoàn toàn bị cô ném ra sau đầu.
“Cảm ơn.” Điền Mật trịnh trọng nói lời cảm ơn.
“Không cần, anh nên làm vậy.” Giản Hoài không nghĩ đây là chuyện lớn. “Người một nhà, giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.”
“Được, về sau em nhất định sẽ không khách sáo với anh.” Nhìn gương mặt nghiêng anh tuấn của Giản Hoài, Điền Mật lại cười.
Có lẽ vì vui quá hóa buồn, vận may không tốt, hiệu sách Tân Hoa hôm nay lại đóng cửa. Hai người đành phải tay không quay về.
Điền Mật còn đang thắc mắc vì sao hiệu sách đóng cửa, thì tại trạm thu mua phế phẩm, Trương Lị, nhân viên hiệu sách bị Ủy ban Cách mạng bắt đi, tức giận đến mức muốn mắng chửi.
Chết tiệt, rõ ràng kế hoạch không thể thất bại, vậy mà vẫn thất bại!! Chết tiệt! Chết tiệt!!
Trương Lị hận đến nghiến răng.
Đừng để cô ta biết ai đã báo cho Bạch Bân khiến cô ta hỏng mất kế hoạch! Nếu không… Đôi mắt Trương Lị lóe lên sự độc ác, tràn đầy điên cuồng.
Khi Điền Mật ngồi trên xe lửa rời khỏi Thanh Thành, có một nhóm người hoảng hốt, lo lắng chạy đến trạm thu mua phế phẩm tìm ông lão Tôn, yêu cầu ông đưa cho họ một cái rương da cũ.