Ngu Linh Tê đội mũ rèm che mặt, qua mới phát hiện Ninh Ân cũng đang ở hầm cháo.
“Tiểu thư.” Khi giương mắt lên thấy Ngu Linh Tê, Ninh Ân kêu một tiếng.
Một thiếu niên mặc áo choàng sẫm màu cao và thẳng, tóc buộc hờ nửa đầu, thậm chí cả phần chân tóc cũng là màu đen chỉnh tề. Khi cúi xuống lấy đồ, một lọn tóc đen vô cùng xinh rũ xuống vai, làm Ngu Linh Tê mới tới cảm giác sợi tơ lụa lạnh lẽo vòng quanh đầu ngón tay.
Như thể khi khen tóc , hiếm khi buộc hết tóc lên, luôn để một nửa ở vai, tăng thêm nhiều phần thanh lịch và yếu ớt.
Ngu Linh Tê nhịn mà hồi lâu, cho đến khi Ninh Ân cầm giấy dầu , cố tình đè thấp tiếng hỏi: “Đẹp như ?”
Nhìn thoáng qua ý đáy mắt của , sự khô nóng bên tai Ngu Linh Tê đến, nàng cảm thấy ngứa ngáy như lông vũ trải qua, thật may là mũ mạng che mặt, đến mức manh mối.
Ngu Linh Tê đoạt lấy giấy dầu trong tay Ninh Ân, cuộn thành hình phễu hỏi: “Tại ngươi ở đây?’
Ninh Ân tùy ý : “Thanh Tiêu ở đây, nơi thiếu giúp đỡ.”
Ngu Linh Tê “Ồ” nhẹ nhàng, xoay nhận lấy muối đậu Ngu Hoán Thần múc, bọc cho những ăn xin và qua đường.
“Tuế Tuế!”
Trong đám truyền đến một tiếng gọi thanh thúy, là Đường Bất Ly tìm tới nơi , đẩy đám chạy vội tới: “Ta chùa Kim Vân cầu phúc, ngươi ?”
Ngu Linh Tê nhiều ngày cực kỳ nóng nảy, lười biếng chút năng lượng.
Lúc đang chần chờ, Đường Bất Ly lấy cái phễu trong tay nàng , năn nỉ : “Đi mà, quẻ nhân duyên trong chùa trong hôm nay là linh nghiệm nhất, ngươi để bói một quẻ cho Tiết mỗ?”
Một tiếng loảng xoảng vang lên ở phía , là Ninh Ân đánh rớt cái muỗng sứ.
Hắn lạnh lẽo: “Xin .”
Không vì , Ngu Linh Tê luôn nghĩ về cái bút lông tử hào* bạch ngọc gãy ở nhà thủy tạ .
*紫毫笔: lấy lông sống lưng thỏ hoang để làm , lông màu tím sẫm nên mới gọi là Tử hào.
Không chịu việc Đường Bất Ly năn nỉ ỉ ôi, Ngu Linh Tê đành : “Được .”
Đường Bất Ly hoan hô một tiếng, nắm lấy tay Ngu Linh Tê, Ngu Hoán Thần : “Đại công tử, mang Tuế Tuế ! Giờ Dậu nhất định sẽ đưa nàng trở về bình an!”
Ngu Linh Tê kéo hai bước, lùi trở về, vén một góc mũ mạng lên, lộ nửa gương mặt tinh xảo xinh , Ninh Ân : “Vệ Thất, ngươi theo .”
Ninh Ân liếc về phía hướng chùa Kim Vân, cụp mắt xuống để che sắc tối trong mắt, gật gật đầu.
Mê Truyện Dịch
Ngu Hoán Thần về hướng mà và đoàn rời , tùy tay chỉ một vệ: “Ngươi theo , bảo vệ nhị tiểu thư cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-91-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Thân vệ ôm quyền, cầm đao theo.
Khu chợ náo nhiệt, thể thấy tiếng Phạn của chùa chiền nơi xa, đàn hương lượn lờ.
Đường Bất Ly là tính cách chịu yên. Suốt dọc đường, đủ loại quầy hàng hét lớn rao hàng, nàng là sờ cái , thì là cái , lúc nào dừng.
Ngu Linh Tê theo phía , liếc Ninh Ân cách nửa bước đang bên cạnh một cái.
Nàng sờ một vật từ chiếc túi mang theo bên , ngay đó xoay : “Đưa tay .”
Có lẽ Ninh Ân đang suy nghĩ chuyện gì đó, nàng như , dừng bước.
Sau một lúc lâu, theo mà giơ tay lên.
Ngu Linh Tê buông tay, một viên đường bọc trong giấy dầu rơi xuống lòng bàn tay Ninh Ân.
Mới mở , là một viên trầm hương xộc lên mũi mùi đường mạch nha.
Ninh Ân nhướng mày, ngửi ngửi, về phía Ngu Linh Tê.
Người dân xung quanh tới lui, nối dứt, kết ở kinh đô thành ngàn như một ngày thịnh vượng.
Ngu Linh Tê vẩy quạt xua tan sự cái khô nóng, nhét viên đường trong miệng Ninh Ân, bất đắc dĩ : “Cái ớt bột, yên tâm ăn.”
Sau khi ăn xong viên đường, Ninh Ân ngẩn , Ngu Linh Tê cũng ngẩn .
Đó gần như là hành động theo bản năng, nàng suy nghĩ nhiều.
Dường như mấy gần đây, tâm tình cô ngày lơi lỏng và chùng xuống, luôn vô thức mà làm mấy hành động kỳ quái với Ninh Ân.
Cũng may là đường xung quanh, ai quen ai, ai cũng chú ý tới hành động của một trai và cô gái bên đường.
Ninh Ân gì, cuộn đầu lưỡi lên, đưa viên đường giữ môi và răng, híp mắt.
Ngu Linh Tê suy đoán, hẳn là lòng, hỏi: “Ngọt ?”
Ninh Ân chút để ý cắn viên đường , đôi mắt bình tĩnh dán chặt lên của Ngu Linh Tê.
Nhìn nàng hồi lâu, ý nghĩa sâu xa khác mà : “Rất ngọt.”
Vì thế Ngu Linh Tê yên tâm , tấm mạng che mặt đều che nụ xán lạn tươi của nàng.