Cứ nhất quyết ngay lúc , bên cạnh nàng còn một thiếu niên đang tuổi trẻ phơi phới nữa chứ.
Ninh Ân bao nhiêu cách dày vò khác, cả đời nàng khó thể quên , thể giữ bản tỉnh táo, xê dịch phía trong giường, tránh việc thần trí của tỉnh táo, làm chuyện gì sai trái.
Nữ nhân mềm yếu trong lòng nể tình gì mà rời khỏi , khóe miệng Ninh Ân nâng lên.
Hắn động đậy gì, yên lặng theo gương mặt đang chôn vùi trong khuỷu tay, ửng hồng lên như đang say rượu của Ngu Linh Tê.
Lúc , dậy, trong lúc ánh mắt của Ngu Linh Tê đang hoang mang mơ hồ, c.ởi thắt lưng và áo ngoài của .
Bộ quần áo trong màu đỏ bay xuống mép giường, Ngu Linh Tê khỏi căng thẳng, hỏi ngắn gọn: “Ngươi làm gì ?”
“Tiểu thư khó chịu, mà nơi đây chỉ thể giúp đỡ thôi.”
Giọng của Ninh Ân trầm thấp, nhưng khi rơi tai Ngu Linh Tê thì như một trận sấm sét.
“Vệ Thất, ngươi……”
Ngu Linh Tê kinh ngạc đến mức mở to mắt lên: “Ngươi …… bản đang gì ?”
“Biết.” Thiếu niên quỳ một chân xuống giường nhích gần, ánh mắt dường như sâu thẳm, sự trêu đùa cợt nhã, cũng khát vọng tì.nh dục, giọng bình tĩnh như đang bẩm báo hôm nay sẽ ăn gì .
“Ta từng thử với nữ nhân nào, tiểu thư chỉ bảo nhiều hơn nhé.”
Đôi môi mát lạnh của xông đến, cản trở thở nóng rực của Ngu Linh Tê.
Trong nháy mắt, đầu Ngu Linh Tê trở nên trống rỗng, nín thở một lúc lâu, cơn đau cằm mới khiến nàng bừng tỉnh.
Ninh Ân nắm chặt lấy cằm nàng, cũng giống như kiếp , đôi mắt nhướng lên về phía nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu thư nín thở cho đến khi ép c.h.ế.t bản , để giữ trọn danh tiết ?”
Lúc Ngu Linh Tê mới thở một dài, thở khôi phục , dáng mảnh khảnh mềm nhũn.
Danh tiết?
Mê Truyện Dịch
Khi một trải qua cơn đau gia tộc diệt, nếm thử vị cay đắng của việc ăn nhờ ở đậu, ở cùng một tên điên tàn nhẫn m.á.u lạnh suốt hai năm……
Lúc đó sẽ , danh tiết chẳng qua chỉ là chiếc xiềng xích của khác áp đặt lên , gì quan trọng hơn việc thể tiếp tục sống.
Gương mặt tuấn, thuộc đang ở ngay mắt, cứ như rõ ràng, nhưng dường như xa vời. Ngu Linh Tê đôi mắt thâm sâu của , thấy âm thanh bất chấp tất cả sâu trong tim .
Cũng đầu tiên, gì mà sợ cơ chứ.
Ý thức nàng rối bời, phân biệt những suy nghĩ đắn là ý định ban đầu của , là do tác dụng của thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-79-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
“Vệ Thất.”
Ngu Linh Tê chần chừ đưa tay lên chạm mặt Ninh Ân, nâng lên, đó bỗng nhiên nàng lên, như đang say : “Nụ hôn của ngươi vẫn kém như .”
Ninh Ân chau mày.
Vẫn kịp hỏi “vẫn” từ đến thấy thiếu nữ lúc nãy còn co rúm dậy, rũ mắt nhẹ nàng liế.m chóp mũi của .
Động tác thuần thục, việc đến quá đột ngột khiến kịp phòng .
Thế giới bên ngoài yên lặng tiếng động, thở của Ninh Ân tạm ngừng chốc lát.
Mắt hé lên, về phía thiếu nữ xinh kiều diễm như hoa đào gần ngay mắt, đáy mắt như mảng băng đen như một dòng dung nham cực nóng đang chảy cuồn cuộn.
Dung mạo chạm là tách ngay, cũng câu mất ý chí kiên định mà Ninh Ân luôn tự hào.
Từ nhỏ cho ăn nhiều loại độc, theo lý mà , thứ hương vốn dĩ ảnh hưởng gì đến . vì , ngay lúc đây sản sinh sự d.a.o động nhỏ nhoi thỏa mãn .
Mới lạ, nhưng hề phản cảm.
Hắn mím môi, nheo mắt một lúc, đó đưa tay nắm lấy phía đầu của Ngu Linh Tê, một nữa tiến lên.
Dù gì thú hoang cũng bao giờ những thứ như đạo đức liêm sỉ, chỉ tuân theo bản năng.
Môi đau đớn, Ngu Linh Tê bừng tỉnh tư cơn ngây dại, cố gắng lắm mới mạnh mẽ lấy một chút lý trí.
“Như đúng……” Dường như nàng đột nhiên thức tỉnh, đẩy Ninh Ân .
Mờ mịt trong chốc lát, ánh mắt tập trung .
Cánh môi Ngu Linh Tê đỏ bừng, về phía ánh mắt thâm trầm của Ninh Ân, thở dồn dập mà lắp bắp: “Không thể giống như .”
Không liên quan đến danh tiếng, nhưng nếu như tình yêu, thì nó chỉ quan hệ tì.nh dục mà thôi.
Ninh Ân hiểu ngũ quan, khinh thường đạo đức, nhưng nàng thì .
Kiếp nàng và Ninh Ân con đường sai lầm lối về, kiếp nên phạm sai lầm một nữa.
Nàng dừng khiến hài lòng, Ninh Ân nghiêng đầu: “Tiểu thư?”
“Ngươi…… ngươi cách xa một chút .” Ngu Linh Tê ôm lấy , co rúm một góc giường, khó khăn .