“Không như .” Hắn lạnh lùng .
Tay của Ngu Linh Tê ấm, dù nàng sợ hãi như thế nào thì trong mắt nàng vẫn luôn trong suốt, sạch sẽ, luôn lấp lánh ánh sáng.
Hoàn giống nữ nhân mắt, giả dối tục tĩu, ánh mắt trầm đục một chút ánh sáng.
Chỉ mới Ngu Linh Tê thể, chỉ nàng mới ánh mắt như làn nước mùa thu.
Cuối cùng Ninh Ân cũng hiểu điều .
“A!”
Vân Hương với đụng tới góc áo ném xuống mặt đất, nàng thể tin mà thiếu niên mặt đột nhiên đổi.
“Ngươi quá bẩn.” Đôi môi nhạt màu của buông từng câu chữ lạnh lẽo.
“Bệ hạ, thể.”
Con ngươi của Vân Hương rung động, run rẩy , “Xin bệ hạ cho nô tỳ một cơ hội……”
“Suỵt.” Ninh Ân nâng một đốt ngón tay thon dài lên hiệu nữ nhân im lặng.
“Ngươi nên cảm thấy may mắn, g.i.ế.c nữ nhân.” Hắn .
Vân Hương sửng sốt, ngay đó trong mắt liền loé lên tia hy vọng.
Ngay khi nàng cho rằng thoát một kiếp thì Ninh Ân đột nhiên dựa ghế ha hả.
Hắn đến lồ.ng n.g.ự.c rung lên, nhưng trông hề thô lỗ, ngược còn lộ một loại tao nhã như giễu cợt thứ, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi cho rằng sẽ như đúng ?”
Âm điệu lặp của làm vui sướng trong mắt Vân Hương vỡ vụn mà trở nên ảm đạm.
Nàng rằng sẽ sống nổi, bên trong cặp mắt hấp hối tràn hận ý như lửa đốt.
“Sẽ ai yêu ngươi , bệ hạ.” Giọng điệu của Vân Hương như như mà lời nguyền rủa ác độc nhất thế gian.
Giọng nàng the thé : “Ngươi chỉ thể vứt bỏ, phản bội, bởi vì ngươi là một tên ác ma……”
Tiếng mắng chửi đột nhiên im bặt.
Không ai thấy rõ động tác của Ninh Ân, Vân Hương trừng lớn mắt, mềm như bông mà ngã xuống đất, còn thở.
Ninh Ân đạm nhiên di chuyển lưỡi dao, vài tên thuộc hạ đang xung quanh, thu liễm ý : “Ai Vân Hương xúi giục phản bội thì tự , thể tha cho một mạng.”
Trong đó hai đổi sắc mặt, liếc mắt , đồng thời xông về phía Ninh Ân.
Cái c.h.ế.t của Vân Hương bọn họ đều thấy ở trong mắt, Thất hoàng tử mà thật sự chịu tha mạng mới là lạ, còn bằng bắt lấy cơ hội xông lên!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-60-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
mới bước lên một bước, n.g.ự.c hai đột nhiên thấy lạnh lạnh, hai thanh đoản đao đỏ như m.á.u c.ắm n.g.ự.c hai , đóng đinh tường mật thất.
Bọn họ thậm chí còn kịp kêu lên một tiếng trở thành hai thi thể.
Ninh Ân xoa ngón tay, xoay , trừ Chiết Kích, những còn lập tức quỳ xuống, mồ hôi tuôn như mưa, : “Ty chức thề sống c.h.ế.t theo bệ hạ, trợ giúp bệ hạ thành nghiệp lớn!”
“Đứng lên. Nói sai , quỳ làm cái gì?”
Ninh Ân chầm chậm mà xoa xoa ngón tay, “Nghiệp lớn nhỏ đều quan trọng, chỉ cần các ngươi đừng làm vướng chân là .”
Mê Truyện Dịch
Trên bậc thang chảy xuống một vũng m.á.u đỏ thẫm, nhíu mày, nâng ủng, cẩn thận mà bước qua vũng m.á.u , bước chân nhẹ nhàng chuyển bậc thềm đá.
“Bệ hạ.”
Chiết Kích lưng đeo trọng kiếm phía , trầm giọng nhắc nhở : “Trong kinh truyền tin đồn, trong buổi săn mùa xuân Ngu Nhị tiểu thư kẹt trong sơn động một ngày một đêm, cùng……”
Hắn về phía hắc y thiếu niên mắt, nuốt nước miếng mà nhỏ giọng : “Cùng dan díu với một tiện nô, cần thuộc hạ chặn tin đồn ?”
“Vì chặn?”
Thiếu niên lộ ý nhẹ nhàng, hỏi ngược : “Như càng hơn .”
Trong mắt Chiết Kích lộ kinh ngạc.
Hắn còn tưởng rằng chủ tử mượn hôn sự để hành động, mà xem , càng tự cưới Ngu Nhị tiểu thư……
Lời Vân Hương khi c.h.ế.t còn văng vẳng ở bên tai.
Chiết Kích nhất thời nên đồng tình với vị cô nương Ngu gia, là nên lo lắng cho chủ tử, lựa chọn im miệng .
Đi khỏi mật thất, mưa phùn lạnh rơi mặt , Ninh Ân dừng chân ngẩng đầu bầu trời ảm đạm.
“Trời mưa.” Hắn thầm thì trong lòng.
……
Ngu phủ.
Trên tay Ngu Linh Tê cầm quyển sách dựa giường, ngơ ngẩn cơn mưa ngoài cửa sổ: “Sao đột nhiên trời mưa ?”
“Thời tiết cuối xuân thường xuyên đổi, trời mưa thì gì lạ?”
Hồ Đào để bánh bàn, qua chỗ cửa sổ đóng , thấy bốn bề vắng lặng, liền xổm xuống mặt Ngu Linh Tê : “Tiểu thư, khi thành sẽ thường trở về xem nô tỳ chứ? Hay là, đưa nô tỳ cùng , nô tỳ sẽ nhớ lắm.”
“Nói cái gì ?”
Ngu Linh Tê cũng m mắtở, dậy, thêm hai muỗng bột tiêu nước : “Thành với ai?”