Ở chỗ quẹo hành lang, Ninh Ân được những lời này bước chân dừng lại.
Mặc dù tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của hắn, nhưng lời nói dịu dàng lại kiên ̣nh này, vẫn ném xuống một vòng gợn sóng ở trong tâm hồ tĩnh mịch của hắn, nháy mắt thoáng qua.
Khóe miệng hắn cong lên, như cười như , xoay người vào trong bóng tối thấy điểm cuối của hành lang.
Sảnh phụ, Ngu Linh Tê nhanh chậm nói: “Từ nhỏ cha đã dạy muội trung can nghĩa đảm, chính trực thẳng thắn, đã được người quên mình bảo vệ, làm muội có thể vì tin đồn vu khống của người khác mà sợ hãi, làm chuyện trái lương tâm.”
“Chúng cũng bạc đãi hắn, ngân lượng tặng hắn đủ cho hắn dùng cả đời rồi, là hắn muốn…”
Ngu Hoán Thần lẩm bẩm, bị khuỷu tay Ngu Tân Di huých một cái, im miệng.
Ngu Linh Tê luôn ngoan ngoãn và lời, lần đầu tiên cố chấp như thế, Ngu phu nhân chỉ có thể thở dài, nháy mắt với trượng phu.
Vẻ mặt Ngu tướng quân trở lại bình thường, lộ nét mặt vui mừng, liên tục gật đầu nói: “Không hổ là nữ nhi Ngu Uyên , có nghĩa khí, có trách nhiệm!”
“Phu quân, Tuế Tuế cũng phải nam nhi, cần nghĩa khí để làm gì?” Ngu phu nhân liếc ông một cái.
“Tuế Tuế, cho phép nhiều lời một câu, muội sẽ ….” Ngu Hoán Thần muốn nói lại thôi.
Ngoại hình của thiếu niên đó cực kỳ xuất sắc hài lòng, thậm chí so với Tiết Sầm còn hơn một bậc. Hắn lo lắng muội muội tâm tư đơn thuần, sẽ vì báo ân mà đánh đổi hạnh phúc cả đời mình.
Dù , Tiết Sầm mới là người phù hợp với nàng.
Mê Truyện Dịch
Ngu Linh Tê hiểu ý trưởng, vội vàng lắc đầu nói: “Huynh yên tâm, muội có thể phân biệt ân tình và tình cảm nam nữ mà.”
Những ngày này, Ngu Linh Tê luôn suy nghĩ làm để nói cho cha và biết phận của Ninh Ân, để thuyết phục bọn họ nâng đỡ Ninh Ân, tương lai dựa vào chỗ dựa vững chắc nhất này để tìm hung thủ thật sự phía hãm hại Ngu gia.
“kiếp trước kiếp này” loại cớ thần thánh siêu nhiên này, gia nhân tuyệt đối khó mà tin được.
Hơn nữa bây giờ quỹ đạo vận mệnh đã lệch hướng, nàng đã đổi mối nguy hủy diệt của cuộc Bắc Chinh, hiện giờ mỗi ngày đều là trải nghiệm hoàn toàn mới, thể dự đoán được chuyện này để làm bằng chứng.
Lúc nãy thấy cha và nhận Ninh Ân là Thất hoàng tử, nàng kết luận mình có cách nào dùng lời tiên tri trọng sinh làm cớ thuyết phục bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-50-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Nếu trọng thần đương triều đều thể nhận Hoàng tử lưu vong, lại bị mình nuôi ở khuê phòng nhận đón về, cho dù là chỗ Ninh Ân là chỗ cha và , đều thể nói rõ, chỉ làm cho sự việc trở nên rối loạn.
Tiếp theo, chỉ có thể ném một chút manh mối, để cha và tự tra .
Đợi cha và tra phận của Ninh Ân, có lẽ nàng đã đổi được tính khí máu lạnh ̀n bạo của Ninh Ân, đến lúc đó lại thuyết phục cha và bồi dưỡng Hoàng tử đức hạnh gặp nạn này, so với việc thuyết phục bọn họ bồi dưỡng một tên điên thô bạo dễ dàng hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, Ngu Linh Tê mím môi: “Thật , con đối xử với hắn như thế, ngoài sự chân thành cảm động của hắn, càng là bởi vì ánh mắt và khí chất của hắn nói cho con biết, người này tuyệt đối phải là người bình thường.”
Đôi mắt trong suốt của nàng nhìn về phía cha, đánh cược vào ̀i năng của hắn, nhẹ giọng nói: “Cha đã từng nói, quân Ngu gia sẽ chôn vùi bất kỳ một nhân ̀i nào, phải ?”
“Tuế Tuế nhắc nhở như vậy, ngược lại cha nhớ , thiếu niên đó trông có vẻ gầy yếu, lại cực kỳ dũng cảm, khí phách cắt cổ tay lấy máu ngay cả cha thấy cũng phải cung kính nể phục.”
Ngu Tân Di khoanh tay trước ngực, cau mày nói: “Vừa rồi hắn đứng ở bậc thềm, tự ti cũng kiêu ngạo, khí chất tuyệt đối phải nô bình thường có thể có.”
Bên cạnh đó, ánh mắt kiên nghị của Ngu tướng quân đã d.a.o động.
Bấm tay chỉ vào tay vịn ghế dựa, Ngu tướng quân thở dài nói: “Nữ nhi ngoan, vậy con ̣nh sắp xếp tiểu tử đó như thế nào?”
Ngu Linh Tê cần nghĩ ngợi, ngước mắt nói: “Thoát khỏi nô tịch, làm khách khanh, từ đó đối đãi theo lễ nghĩa.”
….
Mưa liên tiếp bốn năm ngày, buổi chiều cuối cùng cũng nhìn thấy mặt trời, trời trong.
Toàn bộ hoa đào trong viện đều nở rộ, gió xuân thổi qua, mưa rơi tí ́ch, hương hoa ẩm ướt thoảng qua.
Quận chúa Thanh Bình Đường Bất Ly đã chuẩn bị hậu lễ, tự mình đến cửa xin lỗi, dẫu bạn tốt khuê các xảy chuyện ngoài ý muốn lớn như vậy trong chuyến vây săn ở Xuân Tiêu do nàng chủ trì lo liệu, đổi lại ai cũng sẽ áy náy tự trách thôi.
“Tổ mẫu nổi giận, phạt quỳ ở từ đường, còn cho ăn cơm, thật khó chịu!”
Vừa gặp mặt Đường Bất Ly đã càm ̀m khóc lóc kể lể, ôm lấy Ngu Linh Tê: “Tuế Tuế, xin lỗi! Là quản thúc nghiêm, hại ngươi rồi.”