Ngu Linh Tê vẫn nhìn thấy màu đỏ thẫm thấm ngoài băng gạc, khỏi mím môi, hình như giữa răng và môi lại tràn mùi rỉ sắt tanh ngọt ấm áp .
Bỗng nàng mở miệng: “Ngươi nói ngươi có tên, tặng ngươi một cái tên.”
Ninh Ân nhìn nàng, lẳng lặng .
“Biệt hiệu trước đây của ngươi là ‘27’ quá thuận miệng, lấy chữ ‘Thất’ cuối cùng, lấy quốc hiệu ‘Vệ’ làm họ.”
Ngực Ngu Linh Tê phập phồng, ánh mắt giống như xuyên qua thiếu niên trước mắt, trở về quá khứ xa xôi, gằn từng chữ nói: “Trước khi tìm lại được tên thật của ngươi, ngươi gọi là ‘Vệ Thất’.
Ninh Ân đứng thứ bảy trong số rất nhiều Hoàng tử, ‘Vệ Thất’ là tên giả mà kiếp trước Ngu Linh Tê và hắn rời cung hành cung dưỡng bệnh.
Đó là cái tên chỉ có nàng biết.
Ninh Ân khẽ mở to hai mắt, trong con ngươi như nước đọng xẹt qua một tia kỳ lạ.
Tên này hắn từng qua, nhưng biết vì , lại có một cảm giác quen thuộc khó có thể nói thành lời.
“Vệ…. Thất?” Hắn lặp lại.
Giọng nói thiếu niên khàn khàn mà nghi ngờ, cùng với tiếng gió thổi nhẹ nhàng rơi xuống.
Ngu Linh Tê gật đầu.
Tay cầm chặt dây cương lại nới lỏng, nàng từ từ cúi người lưng ngựa, lần đầu tiên chủ động đưa tay về phía Ninh Ân.- , truyện hơn app TYT -
“Về nhà với , Vệ Thất.” Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ thở gấp, nói.
Một chữ “nhà”, là từ buồn cười nhất thế gian, nhưng nói từ môi nàng, lại có loại trầm tĩnh thể giải thích được khiến người tin tưởng và theo.
Yết hầu Ninh Ân giật giật, ngẩn người trong giây lát, từ từ nhấc tay bên phải sạch sẽ lên, nhẹ nhàng đặt các đốt ngón tay vào lòng bàn tay nàng.
Hắn nói: “Được.”
Bàn tay nhỏ bé đó mềm mại mảnh khảnh, lại ấm áp mềm dẻo, chỉ với một cái kéo nhẹ, đã kéo Ninh Ân lên lưng ngựa.
Mê Truyện Dịch
Thiếu niên ̀o và thiếu nữ kiều quý, đều là vào đêm nay, mỗi người bắt đầu một canh bạc lớn với một con đường phía trước xác ̣nh.
“Tay trái ngươi bị thương, thể tốt, tốt nhất nắm lấy , ngã xuống chịu trách nhiệm nhặt .” Giọng nói trầm thấp của thiếu nữ phía trước truyền đến.
Ninh Ân rũ mắt, lưỡng lự vươn tay, vòng tay ôm eo nàng.
Mảnh khảnh, mềm mại, như thể hai bàn tay có thể xiết chặt.
Lần đầu tiên trong đời hắn tò mò về cơ thể nữ nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-49-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Đang thắc mắc rốt cuộc dưới bàn tay là nhuyễn ngọc gì làm , thì thấy một cái khuỷu tay chạm vào, lời cảnh cáo yếu ớt của thiếu nữ truyền đến: “Nắm y phục, được chạm lung tung.”
“Vâng, tiểu thư.”
Giọng nói ngoan ngoãn của thiếu niên phía , nhưng trong mắt, lại rõ ̀ng lộ ý cười đen tối.
Phủ tướng quân, vẫn sáng rực.
Ngu Linh Tê vào từ cửa phụ, đưa Ninh Ân đến sảnh phụ.
Suốt đoạn đường người hầu lần lượt khom mình hành lễ, nhưng ai cũng dám nhìn nhiều hơn một cái, nói nhiều hơn một chữ.
Nhìn thấy nữ nhi về, Ngu tướng quân và Ngu phu nhân đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lập tức dừng ở người thiếu niên mặc y phục đen phía nàng, lông mày vừa mới dãn lại bất giác nhíu lại.
“Cha, nương, , Tuế Tuế về rồi.”
Nàng cẩn thận nhìn phản ứng của cha và , xem họ có nhận phận của Ninh Ân , nhưng ngờ, sắc mặt của cha và ngoài đau đầu hài lòng, cũng có gì khác thường.
Bọn họ biết Ninh Ân.
Đối mặt với sự dò xét nghiêm nghị của Ngu tướng quân, vẻ mặt Ninh Ân cũng thản nhiên, chỉ là mắt tối lại một chút.
Thấy tầm mắt Ngu Linh Tê nhìn tới, hắn lập tức nở nụ cười, như là gió xuân làm tan tuyết vậy.
“Ngươi xuống nghỉ ngơi trước , đồ ăn và thuốc trị thương, sẽ bảo người mang đến phòng cho ngươi.”
Giọng Ngu Linh Tê chậm lại, mắt hạnh kiên ̣nh, yểu điệu như vậy, lại chói mắt như thế.
Ninh Ân rất lời, miễng cưỡng hành lễ với Ngu tướng quân và Ngu phu nhân, rồi lui .
“Tiểu muội, muội quá mềm lòng rồi.”
Ngu Hoán Thần hít sâu một , mở miệng trước: “Muội còn xuất giá, gặp nạn ở Xuân Tiêu, dù cho kẻ tên họ đối xử với muội trung thành hơn nữa, cũng thể…”
“Hắn cũng phải kẻ ăn xin.”
Ngu Linh Tê nhìn về phía Ngu Hoán Thần, nghiêm túc nói: “Hắn có tên, gọi là Vệ Thất.”
“Tên vốn quan trọng, danh tiếng của muội mới là quan trọng nhất.”
Ngu Hoán Thần hướng phía trước nói: “Cho dù hắn cứu muội một mạng, muội cũng từng ở trong tuyết lớn cứu hắn một mạng, hai bên bù trừ, muội hoàn toàn nợ hắn gì, đền đáp bằng số tiền lớn đưa hắn khỏi phủ mới là kết cục tốt nhất.” (ủng hộ truyện app tyt)
Ngu Linh Tê nhận lấy áo choàng thị tỳ đưa tới quấn người, khẽ cười: “Huynh, thật trong lòng rất rõ, muội cứu hắn chỉ là dễ như trở bàn tay, hắn cứu muội lại đánh đổi bằng cả tính mạng, có thể coi như được?”