Tiết Sầm chỉ gật đầu với Ngu Tân Di một cái, đó phi ngựa về phía xe ngựa của Ngu Tân Di, ghìm ngựa gọi: “Nhị .”
Ngu Linh Tê vén rèm xe, ló đầu đáp: “Sầm ca ca, còn ở đây?”
“Chờ cùng .”
Nói , Tiết Sầm thấy trâm cài tóc Ngu Linh Tê, hai mắt sáng lên, mặt thanh tuấn lộ một tia ửng hồng: “Nhị đeo trâm cài phỉ thúy mà năm ngoái tặng ?”
Ngu Linh Tê mỉm , theo bản năng sờ sờ đỉnh đầu.
Tiết Sầm lầm tưởng sự im lặng của nàng là đang ngại ngùng, nghĩ rằng thực sự nhạy cảm và lo lắng, trong lòng Nhị vẫn còn !
Bằng , tại nàng đặc biệt đeo trâm cài tặng đến gặp ?
“Nhị hiểu rõ tấm lòng của , như đủ .”
Nói xong, Tiết Sầm Ngu Linh Tê bằng ánh chứa đầy ý xuân, lưu luyến liếc mắt Ngu Linh Tê một cái mới phóng ngựa về phía sự thúc giục của đồng bạn.
Chỉ còn Ngu Linh Tê trong xe với vẻ mặt ngẩn ngơ.
Đi săn phụ kiện kẹp tóc phức tạp thật bất tiện, chỉ là nàng thấy cặp trâm cài hạt châu đơn giản, trang nhã, thích hợp ngoài nên tùy tiện chọn, ngờ là quà của Tiết Sầm.
Sau hai kiếp, nàng thật sự nhớ nổi chiếc trâm cài hạt châu là do mua tặng, chẳng trách nụ lúc sáng của Hồ Đào thật kỳ lạ.
Ngu Linh Tê tháo trâm cài hạt châu xuống, nhưng như chút giống như đang giấu đầu lòi đuôi, đành tức giận bỏ cuộc.
Xe ngựa trong hai canh giờ cuối cùng đến chân núi Quy Vân buổi trưa.
Rất nhiều xe ngựa đẽ sang trọng dừng bên ngoài, tiếng chào hỏi kèm theo tiếng vó ngựa truyền đến, thật là náo nhiệt.
Gió nhẹ thổi, nắng ấm, khí tràn ngập trong lành của mùa xuân.
Mê Truyện Dịch
Thị tỳ vén rèm xe lên, lúc Ngu Linh Tê cúi xuống xe, liền thấy một cánh tay vững chãi bảo vệ cổ tay từ một bên đưa tới.
Ngu Linh Tê vô thức đặt lòng bàn tay lên cánh tay của hầu , đầu , bắt gặp một đôi mắt đen tuyệt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-39-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ninh Ân?
Ngu Linh Tê nhớ tới trong danh sách những cùng, khỏi kinh ngạc: “Sao ngươi ở đây?”
Sau giờ trưa, các nhà mời săn đều đến đông đủ, từng tìm nơi trú ẩn an bằng phẳng ở chân núi để dựng lều trại.
"Tiểu thư, tìm thị vệ Thanh Tiêu hỏi rõ ràng ."
Hồ Đào bưng một chậu nước sạch lều, Ngu Linh Tê xắn tay áo lên : "Người đánh xe ngựa theo đêm qua đều ăn đồ hư dẫn đến đau bụng, nôn ói, bệnh dậy nổi. Quản gia thật sự tìm khác, tình cờ thấy tên ăn xin đánh xe ngựa giỏi liền tạm thời gọi đến thế, là chỉ cho giúp trông coi ngựa, đến hầu hạ bên cạnh tiểu thư, lẽ cũng xảy vấn đề gì."
Ngu Linh Tê ngâm tay trong nước sạch, trong lòng nghĩ đến một vấn đề khác.
Cho dù Ninh Ân lạnh nhạt, ở trong cung cũng cảm giác tồn tại, nhưng dù cũng là Hoàng tử, mà trong con cháu thế gia săn thiếu hoàng quốc thích, sợ khác nhận ?
Càng nghĩ càng cảm thấy quá khứ của Ninh Ân là một bí ẩn, nàng bao giờ thấu.
"Tuế Tuế, mau đây ! Mọi sẵn sàng chuẩn săn thôi." Giọng của Đường Bất Ly truyền đến từ ngoài trướng, cắt đứt suy nghĩ của Ngu Linh Tê.
Ánh mặt trời buổi chiều vặn, phơi nắng đến nỗi cả đều thoải mái.
như dự đoán con cháu các nhà đều cầm cung tay, tập hợp bên ngoài rừng. Người gia thế lớn chú ý đến sự phô trương, còn nuôi đại bàng cùng chó săn, chim hót chó sủa, thật là náo nhiệt.
Ngu Linh Tê đổi bộ hồ phục màu đỏ thuận tiện cho việc cưỡi ngựa b.ắ.n cung, tay cầm roi ngựa vàng khống chế con ngựa Tây Vực mà cha dùng một tiền lớn để mua về.
Ngựa là báu vật, là mỹ nhân, trang phục đỏ tươi ánh mặt trời rực rỡ một hai, càng chói mắt hơn so với dáng vẻ trâm ngọc váy hoa ngày thường.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt con cháu các nhà về phía nàng đều mang theo vẻ kinh diễm, lẽ nghĩ tới tiểu nữ nhi bệnh tật mà Ngu gia nuôi trong khuê phòng là mỹ nhân xinh như .
Tiết Sầm giục ngựa tới , vòng quanh nàng một vòng mới ghìm ngựa dừng , ôn nhu : "Nhị , địa thế trong rừng phức tạp, lát nữa theo đoàn , chớ chạy xa."
"Được." Ngu Linh Tê gật đầu, cùng gia nhập đội ngũ săn bắn, bên cạnh Ngu Tân Di.
Tiếng kèn vang lên, cả trăm con ngựa vòng qua sườn núi dài, đua chạy làm kinh động vô chim bay trong rừng.