Trái tim giống như một đôi tay vô hình bóp chặt, Ngu Linh Tê rung lục lạc của bản , rung nữa.
Sau khi thấy phản hồi, nàng đầu chạy , ba bước thành hai bước lên bậc đá, dùng tất cả sức lực của một liều mạng đến đỉnh phiến đá xanh .
“Ninh Ân!”
Ngu Linh Tê vỗ phiến đá: “Thiếp , thấy ?”
mà chỉ là uổng công.
Chuông vàng càng rung càng nhanh, hình như đang trả lời lúc nãy nàng rung chuông.
Tên nhãi , vẫn đang tìm nàng.
Ở trong biển lửa tìm nàng.
“Mở … cho …”
Phiến đá càng ngày càng nóng, m.á.u tươi rỉ từ kẽ móng tay nàng, cả hướng hướng lên đỉnh, mang theo giọng nghẹn nghèo : “Vệ — Thất —”
Ầm ầm, phiến đá xanh sức nhấc lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, nóng hầm hập phả mặt.
Cánh tay Ninh Ân nổi lên gân xanh, chống ngọn lửa bốc cháy mạnh, bốn mắt với Ngu Linh Tê là mồ hôi.
Leng keng, tiếng chuông của hai hợp hai thành một.
Ánh lửa chói mắt mang theo nóng phả mặt, chiếu khuôn mặt đẫm mồ hôi của Ngu Linh Tê ánh lên màu đỏ mỹ lệ.
Ninh Ân thấy thể nàng giống như ở trong luyện ngục, cả là m.á.u tươi.
Không thời gian để hàn huyên, ngọn lửa nóc nhà bốc cháy dữ dội, Ngu Linh Tê trơ mắt xà nhà ép xuống, phát tiếng răng rắc vì chịu nổi sức nặng.
"Cẩn thận!"
Ngu Linh Tê theo bản năng nắm lấy cổ tay của Ninh Ân, gần như đồng thời, cửa đá màu xanh dày nặng khép , xà nhà đốt cháy sụp đổ mang theo những đốm lửa nhỏ nện xuống.
Hai ngã nhào thềm đá, khi tiếp đất cũng đau đớn như trong tưởng tượng, Ngu Linh Tê Ninh Ân bảo vệ chặt chẽ ở trong lồ.ng ngực.
Ngu Linh Tê vội vàng dậy, run giọng : "Chàng chứ, Ninh Ân?"
Ninh Ân ôm chặt, đến mức gần như khảm cả nàng trong cơ thể, dùng m.á.u thịt tạo thành một tấm bình phong che chở cho nàng.
Hắn nở nụ .
Lục lạc của cả hai cũng rung lên theo sự phập phồng của lồ.ng ngực, giống như hai trái tim kề sát cùng rung động.
"Không …"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-296-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Giọng của Ninh Ân khàn khi sặc khói, trầm thấp vang ở bên tai: "… Tìm nàng ."
"Ừ, tìm ."
Ngu Linh Tê sờ hai má , nhẹ giọng đáp : "Tất cả đều kết thúc , Ninh Ân."
Khuôn mặt của nóng, gian mật hầm ở quá gần đám cháy, băng trong góc phòng đều tan chảy thành vũng nước, nóng oi bức.
"Nơi nguy hiểm, để đưa trong phòng chứa băng."
Nói xong Ngu Linh Tê dậy, lôi kéo Ninh Ân hướng trong đến kho chứa băng, tìm một nơi sạch sẽ mát mẻ để xuống.
Trong phòng băng tuyết rét lạnh thấu xương, ngăn bộ sự khô nóng và đau đớn do lửa lớn thiêu đốt mang đến.
Con ngươi màu đen sẫm và hai má tái nhợt của Ninh Ân gần như hòa thành một thể với khối băng.
Ánh sáng lạnh lẽo màu xanh nhạt đầy phòng bao lấy hình yểu điệu mảnh khảnh của Ngu Linh Tê khiến cho nhớ tới cơn ác mộng đáng sợ , một cơn đau đến nghẹt thở trong lồ.ng ngực.
Ngu Linh Tê sống sót tai nạn vẫn phát hiện sự im lặng quá mức khác thường của lúc .
Nàng đưa tay sờ lên những khối băng chồng chất thành núi, đó dùng bàn tay lạnh lẽo áp lên gương mặt nóng bỏng của Ninh Ân, giúp hạ nhiệt độ.
"Làm sợ chết."
Lòng nàng vẫn còn sợ hãi: "Lúc thấy tiếng chuông rung lên, phản ứng đầu tiên của là vui vẻ, mà là sợ hãi."
Thế lửa lớn như , nàng thể tưởng tượng nếu như sự ăn ý giữa hai chậm một bước thì sẽ tạo thành hậu quả như thế nào.
Ninh Ân nâng tay, dường như sờ lên tóc mai của nàng.
mà khi đến tay áo nhuộm đầy m.á.u tươi, làm như việc gì thả tay xuống, khàn khàn : "Rất xin , Tuế Tuế."
Hô hấp của Ngu Linh Tê cứng .
Hai đời, đầu tiên nàng thấy Ninh Ân " xin ". Mặc dù đó khi hiểu lầm dụng ý tặng túi thơm của nàng, Ninh Ân cũng chỉ trầm mặc ôm chặt nàng.
"Đại hôn mới bắt đầu, vốn nên thấy máu."
Mê Truyện Dịch
Ninh Ân đưa tay lau lên khối băng bên cạnh, mãi đến khi khối băng trong suốt nhuộm thành màu hồng mã não, mới hỏi: "Hận ?"
Ngu Linh Tê kinh ngạc trợn to mắt, lui .
"Ninh Ân, đang bậy bạ gì ?" Nàng nhíu mày , dùng đầu ngón tay lạnh vuốt lên đuôi mắt đỏ đậm của .
"Tuế Tuế hẳn là hận ."
Ninh Ân lộ nét yếu ớt, đáy mắt cũng dày đặc sự âm u ác độc: "Ta sinh rõ, hết đến khác gặp nàng, chung quy cả luôn mang theo m.á.u tươi bẩn thối."