Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Mỹ Nam Phản Diện - Chương 29: Gả Cho Mỹ Nam Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-07-05 06:56:30
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng chút rõ, nàng dậy hỏi: “Làm ?”

Hồ Đào vội vàng tới, lo lắng : “Tiểu thư, hình như là Dục Giới Tiên Đô đang bốc cháy, cháy lớn!”

Trong lòng lo lắng, Ngu Linh Tê : “Đi ngoài xem một chút.”

Nàng khoác thêm áo choàng xuống giường, tới hiên nhà xem xét, bầu trời một màu đen xám, nửa bầu trời hướng đường Thăng Bình đỏ rực.

Khung cảnh giống hệt kiếp , nhưng , nàng vẫn êm ở trong thời khắc vinh quang của phủ Đại tướng quân mà là sân lạnh lẽo trong phủ của dượng.

Nàng đảo ngược một phần nhỏ của phận, nhưng cùng thể triệt tiêu kiếp mà kinh thành gặp .

“Năm nay liên tiếp xảy hai vụ hỏa hoạn, thật sự quá dọa .”

Hồ Đào thở dài một tiếng thuyết phục: “Bên ngoài lạnh lắm, tiểu thư đừng nữa, trở về nghỉ ngơi .”

Tro tàn đen kịt gió cuốn lên trung, bao phủ một nửa kinh thành, đó là muôn vàn phồn hoa xa hoa lãng phí tro tàn phá hủy.

Ngu Linh Tê nghĩ tới điều gì đó, trầm giọng : “Đặt đèn lồng sân .”

Gã sai vặt đang ngủ say thấy tiếng đẩy cửa, dụi dụi mắt mơ hồ : “Ai ? Muộn như ...”

Nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh trong ánh đèn ở cửa, cơn buồn ngủ của bay trong nháy mắt, vội vàng dậy : “Tiểu thư, đến đây?”

Ngu Linh Tê bỏ qua hầu đang bối rối, đến giường Ninh Ân yên.- , truyện hơn app TYT -

Nàng đặt đèn lụa lên bàn, ánh sáng yếu ớt chiếu khuôn mặt tuấn tú yên tĩnh của Ninh Ân, hai mắt nhắm chặt, trông yên tĩnh mà yếu ớt.

“Hắn... Vẫn từng tỉnh dậy ?” Ngu Linh Tê hỏi.

Người hầu dám ngủ như chết, vội vàng lắc đầu: “Không , , nô tài vẫn luôn canh trong phòng, từng thấy tỉnh .”

cũng thấy động tĩnh gì, hẳn là... Chưa từng tỉnh dậy? Gã sai vặt nghĩ thầm.

Ngu Linh Tê thở phào nhẹ nhõm.

Nàng điềm báo đến từ , nóng lòng xác nhận điều gì đó, khi phản ứng , đến đây .

Ninh Ân thương thành thế , lẽ thật sự đang nghĩ nhiều .

Ngu Linh Tê do dự một chút, đó đưa tay thăm dò trán của Ninh Ân.

Vẫn còn sốt nhẹ, cũng liệu thể chịu đựng .

Ninh Ân tỉnh dậy, chú mèo con mà cứu tạm thời chăm sóc, vì Ngu Linh Tê ôm mèo con trong tay và với gã sai vặt: “Chăm sóc cho thật , nếu dám lười biếng sẽ hỏi tội ngươi.”

Gã sai vặt ngừng cung kính tiễn Ngu Linh Tê ngoài.

Gần như cùng lúc đó, thiếu niên giường mở mắt.

Hắn nâng đốt ngón tay trắng lạnh chạm nhẹ trán , như thể đang hồi tưởng cảm xúc nhẹ nhàng và ấm áp .

Hóa tay của nữ nhân là cảm giác như thế ?

Trước ở trong cung, khi bệnh đến sắp chết, nữ nhân sinh cũng từng chạm như thế .

Trên khóe miệng hiện lên một nụ nhàn nhạt, dường như lĩnh hội một điều thú vị, trong lòng đột nhiên mong đợi những ngày ở trong phủ Tướng quân.

...

Sau hai ngày nắng, tuyết tan, những rặng băng mái hiên phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo ánh nắng.

Ngu Linh Tê dựa chiếc ghế dài cạnh cửa sổ để trêu chọc con mèo.

Ninh Ân vẫn còn hôn mê, con mèo nhặt Ngu Linh Tê nuôi hai ngày, nhưng bộ lông của nó mượt hơn nhiều và còn rụt rè như .

Nàng lấy đầu ngón tay gãi gãi đầu mèo con, hừ : “Rõ ràng kiếp chịu khổ, nhưng đòi nợ , ngươi xem thói đời vô lý ?”

Khi đang chơi, chợt thấy tiếng vó ngựa gấp gáp bên ngoài, phụ xuống ngựa với vẻ mặt đen xì bước cửa, theo là Ngu Hoán Thần mặc áo giáp.

“Cha ?” Ngu Linh Tê dậy giữ chặt trưởng.

Ngu Hoán Thần liếc Ngu tướng quân đang nổi cơn thịnh nộ, cúi thì thào: “Những trong Dục Giới Tiên Đô đều thiêu, cha và của Nam Nha cấm quân bận đến sứt đầu mẻ trán, nhưng bên phía Đông cung cứ phái đến, tìm nô lệ trong đống xác cháy thành than, cha sợ phá hủy dấu vết hiện trường nên cố hết sức ngăn cản nhưng hai bên xảy tranh cãi lớn và tan rã trong vui."

Thì là thế.

Tuy nhiên, điều liên quan gì đến Đông cung?

Chưa kịp hiểu chuyện bên trong thấy tiếng bước chân gấp gáp của Hồ Đào, mang theo mừng rỡ : “Tiểu thư, tên ăn mày đó tỉnh !”

“Ăn mày nào?” Ngu Hoán Thần hỏi.

Mê Truyện Dịch

Không để ý đến Hồ Đào lỡ miệng, Ngu Linh Tê lườm nàng một cách lặng lẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-29-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]

Thân phận của Ninh Ân đặc biệt, nếu sẽ gây náo động trong phủ.

Nàng vu.ốt ve con mèo con trong tay và giải thích: “Không , đêm hôm một tên ăn mày nhỏ thương nặng cửa phủ, dù cũng là một mạng nên tự quyết định để hồi phục trong phòng của hầu.”

chỉ giữ Ninh Ân mấy ngày, khi vết thương khá hơn sẽ nhanh chóng tiễn , Ngu Linh Tê Nghĩ tới nghĩ lui, thật sự cần để gây thêm phiền phức cho cha và trưởng.

Ngu Hoán Thần mảy may nghi ngờ, thản nhiên : “Được , đợi vết thương lên thì để . Gần đây trong kinh thành xảy nhiều sự cố lớn, nên cẩn thận một chút thì hơn”

“Muội .” Nói xong, Ngu Linh Tê hắt một cái nặng nề.

Con mèo con thoải mái r.ên rỉ trong vòng tay của nàng.

Ngu Linh Tê nhăn mũi, hắt thêm hai cái nữa khiến nàng loạng choạng, cánh tay cũng bắt đầu ngứa ngáy...

Ngu Linh Tê bao giờ nghĩ bản sống hai đời, dị ứng với lông mèo.

Trên nàng nổi nhiều nốt ban, khi nửa tháng mới giảm bớt.

Ngu phu nhân thế nào cũng cho phép nàng nuôi con mèo hoang nhỏ nữa, nhưng con mèo con ngoan ngoãn, quăng ngoài để đông lạnh cũng .

Ngu phu nhân bụng v.uốt ve khuôn mặt tiều tụy của nữ nhi và : “Trong đám hầu thích mèo, hãy để họ nuôi Hoa Nô . Sau Tuế Tuế còn thể nó từ xa, nhưng động .”

Hoa Nô là tên mà Ngu Linh Tê đặt cho con mèo, vì nó là một con mèo tam thể.

Mèo con đặc biệt ngoan ngoãn khiến yêu mến, đưa cho hầu nào cũng yên tâm, cần là một yêu mèo từ trong tim mới .

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng nghĩ tới Ninh Ân.

Chú mèo bế tay nhặt về, khi thương hôn mê, chiếc chăn bông duy nhất cũng là chiếc giường cho chú mèo con...

Có thể là ở kiếp Ninh Ân lục nhận, nhưng kiếp khi Ninh Ân còn là thiếu niên vẫn một chút tình .

cũng là mèo của nên mang về nuôi là thích hợp.

Sau khi suy nghĩ một chút, Ngu Linh Tê bảo đưa con mèo lên căn phòng ở sân .

Không đến đây nửa tháng, bước cửa, mùi thuốc nồng nặc xen lẫn mùi m.á.u tanh phả .

Ngu Linh Tê vô thức nhíu mày, liếc quanh phòng, pha xong, chậu than còn ấm, thiếu niên gầy gò đang dựa giường, sắc mặt vẫn chút tái nhợt nhưng trông khá hơn nhiều.

Nhìn thấy Ngu Linh Tê , trong đôi mắt đen lóe lên một chút màu sắc tươi sáng, vén chăn lên xuống giường.

Giọng vẫn còn khản đặc trận ốm, nhướng mày gọi một tiếng: “Tiểu thư.”

Ngu Linh Tê cách xưng hô của làm hoảng sợ, cảm thấy mới lạ kịp thích ứng.

Trong kiếp , Ninh Ân luôn cong môi lạnh, từ cao xuống gọi nàng: “Linh Tê, đây.”

Chưa bao giờ giọng điệu ngoan ngoãn và lời như , cung kính gọi nàng là “tiểu thư”.

Chưa đến chuyện là hưởng thụ.

Ngay đó Ngu Linh Tê thấy Ninh Ân vẫn đang mặc bộ y phục màu đen, rách bẩn, nồng nặc mùi máu.

Ngu Linh Tê bình tĩnh hiếm thấy, với thị tỳ: “Chiếu theo dáng của , lấy hai bộ quần áo mùa đông của nam nhân đến đây.”

Động tác của thị tỳ nhanh, trong chốc lát lấy quần áo đến, chính là đồ thừa của thị vệ trong phủ, tổng cộng hai bộ.

Ninh Ân vẫn lẳng lặng , chủ động xem xét hai bộ quần áo mới sạch sẽ.

Biết rằng đang đợi mệnh lệnh của , Ngu Linh Tê đành : “Mau đồ , bộ quần áo của ngươi thể mặc nữa.”

Lúc Ninh Ân mới lời nhặt một bộ quần áo lên, rũ .

Ninh Ân ngoan ngoãn như khiến nàng vô cùng tò mò, chớp mắt.

Ngu Linh Tê tưởng rằng phía bình phong để đồ vì tránh tị hiềm, nhưng ngờ, thiếu niên c.ởi thắt lưng mặt nàng, xé toạc áo , để lộ phần quấn băng, thon chắc mạnh mẽ.

Quần áo cùng vảy m.á.u vết thương dính , khi xé m.á.u chảy ròng ròng, nhưng cũng nhíu mày.

“A! Ngươi...” Hồ Đào hổ che mắt , sang chỗ khác, tức giận mắng: “Đồ lưu manh!”

Ngu Linh Tê chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, đó sớm lấy bình tĩnh.

kiếp bọn họ cũng ở cùng hai năm, cho nên cảnh cũng gì.

Tuy rằng hình thiếu niên gầy gò, còn cường tráng mạnh mẽ như khi trưởng thành kiếp , nhưng cơ bắp nên cũng ít. Nếu bỏ qua những vết thương nông sâu khắp cơ thể thì đó hẳn là một cơ thể vô cùng .

Vai rộng, chân dài, cơ bụng phồng lên, cân xứng săn chắc, đường cong eo bụng xinh kéo dài đến phía ...

Ồ, đồ vật ở phía dễ thương chút nào.

Loading...