Ngu Linh Tê đổ mồ hôi đầy trán, thở định nhưng vô lực : “Chàng chỉ đang kiếm cớ bắt nạt .”
“Ừm.”
Ninh Ân thẳng thắn thừa nhận, một dáng vẻ sợ hãi: “Thì làm ?”
“Còn thể thế nào?”
Ngu Linh Tê chớp mi mắt ướt át của , hừ một tiếng : “Chỉ thể điên cùng chứ .”
Ninh Ân sững sờ, lập tức ôm nàng sát lòng bật tiếng trầm thấp đến mức lồ.ng n.g.ự.c cũng theo đó rung lên.
Ngu Linh Tê “a” một tiếng, suýt chút nữa ôm nghẹt thở, vội vàng uốn éo cơ thể : “Thiếp tắm.”
Lúc Ninh Ân mới từ bi nới lỏng buông nàng , khoác lên áo ngủ, áo choàng rộng lớn như áng mây rơi xuống che cơ thể lạnh như ngọc như cao to mạnh mẽ.
Sau đó thuận lợi trùm áo xuống, bao Ngu Linh Tê cả áo choàng bế nàng đến căn phòng sát vách.
Vạt áo khoác màu mực lộ một đôi chân trắng loáng chút đỏ ở mũi chân, âm thanh chuông vang lên đinh đang như như theo từng bước chân của , xốp giòn và tê dại tận xương.
…
Ngu Linh Tê càng ngủ càng trời trăng mây gió, lúc tỉnh dậy chiều tối .
Ban đêm mới đổ một trận mưa, sắc trời còn tối, nhánh hoa ngày đêm liên tục rơi xuống gần đất, Ninh Ân đang lười biếng bên ngọn nến, lòng bàn tay xé một tờ trong danh sách.
Hắn mặc một thường phục màu hồng, màu sắc nồng đậm hòa tan áp lực âm hàn càng lộ mái tóc đen như mực, hai gò má trắng nõn tuấn.
Ngu Linh Tê mặc trang phục nhớ đến ngày thứ ba tân hôn về thăm cha , vội hỏi: “Đã khi nào ?”
Nàng mở miệng, giọng càng mềm mại gần như là yêu kiều nhuyễn .
Không khỏi thẹn mà hằng giọng một cái, đưa tay rút trong chăn đêm.
Ninh Ân gấp danh sách , mắt đầy thỏa mãn lười biếng : “Chỉ mới qua buổi trưa thôi.”
“Khi nào?” Ngu Linh Tê khiếp sợ.
“Buổi trưa.”
Ninh Ân bình tĩnh lặp một , dậy nựng má nàng : “Muốn ăn gì buổi trưa đây?”
Làm Ngu Linh Tê còn lo lắng đến chuyện ăn cái gì buổi trưa nữa?
Dựa theo hẹn ước thì nàng nên về nhà thăm cha giờ thìn, muộn hai canh giờ !
“Vội cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-286-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ninh Ân đưa tay đè bàn tay đang vội vã mặt y phục của Ngu Linh Tê, chậm rãi : “Ta sai truyền tin cho Ngu phủ, bữa tiệc về nhà thăm cha sẽ lùi .”
“Thật chứ?”
Ngu Linh Tê khoác tay áo lung tung, nghi ngờ: “Chàng như thế nào?”
Ninh Ân nhớ trong nháy mắt, bình tĩnh, chậm rãi kể : “Tuế Tuế ngủ say tỉnh , nên vi phu bảo họ đợi.”
“Hết ?”
“Hết .”
Hung dữ và lạnh lùng như đúng là phong cách của Ninh Ân. Nàng nghĩ, : “Vô cớ kéo dài thời gian về nhà thăm cha , sẽ khiến cha sốt ruột và nghĩ bậy bạ, nên nhanh chóng về thôi.”
Mê Truyện Dịch
Tay Ngu Linh Tê dừng vội vàng mặc quần áo lên, chuyển con ngươi trong suốt liếc sang Ninh Ân một chút: “Sau cho làm như nữa, .”
Có chút dọa , nhưng Ngu Linh Tê thấy bộ dáng Ninh Ân bi thương một nào.
“Thật lý lẽ mà.”
Ninh Ân dựa giường nàng, vô tội : “Rõ ràng cho Tuế Tuế ham chơi, còn xin bản vương…”
Cung nữ nâng y phục và đồ vật lục tục cửa, Ngu Linh Tê vội vàng đưa tay che cái miệng đáng ghét của Ninh Ân.
Chóp mũi kiên cường của Ninh Ân chống lê.n đỉnh ngón tay út của nàng, mắt đầy ý , há miệng chậm rãi li.ếm qua liế.m lòng bàn tay của nàng.
Tiệc về Ngu phủ thăm cha , đổi thành tiệc tối.
Giờ dậu, ánh chiều tà le lói, Ngu phủ đều đợi bậc thềm cửa.
Ngu Linh Tê xuống xe thẳng ôm Ngu phu nhân, tủm tỉm gọi: “Nương!”
Ngu phu nhân thấy sắc mặt hồng hào của con gái, cao quý xinh , lúc mới thả tâm tư lo lắng cả một ngày trong bụng.
Ninh Ân mặc cùng một bộ y phục màu hồng với nàng, thắt lưng ngọc mang giày, chậm rãi thềm đá, thản nhiên nhận lễ bái của Ngu phủ.
Hiển nhiên Ngu phủ chuẩn lâu , tiệc tối vô cùng phong phú, thức ăn hậu nối đuôi bưng , ở chỗ vẫn yên tĩnh chỉ tiếng bát đũa va chạm từng tiếng nhỏ.
Dù Ninh Ân sống ở Ngu phủ hơn nửa năm, nhưng từng cơ hội cùng bàn tiệc uống rượu trò chuyện với nhà Ngu gia, thứ hai đến nhà trở thành Tĩnh vương cao cao tại thượng .
Chẳng trách biểu hiện của cha đều chút kiềm chế, tự nhiên.
Ngu Linh Tê tự tay rót cho cha , : “Đây là tôm bọc hoa sen, là nương tự nấu .”
Nàng mở miệng, bầu khí trong bữa tiệc lập tức thoải mái hơn.