Tay chân dáng vẻ vụng về, đột nhiên “mời” đến nơi xa lạ sống, nên khá hoảng sợ và mờ mịt, trong móng tay móc tất cả đều là vụn gỗ, m.á.u me đầm đìa.
Ninh Ân hứng thú lấy gỗ của , chút nôn nóng.
“Tam hoàng đưa quà tặng tân hôn, nên bản vương nhận.”
Hắn lạnh nhạt : “Hiện tại, tới bản vương đáp lễ.”
“Ngươi là ai?” Tam hoàng tử thật giống quen , thoáng nghiêng nghiêng đầu.
Con ngươi của đen láy, hầu như ánh sáng, cả hiện sự ngu dốt giống như một con rối bằng tượng đất.
“Trong tay ngươi là gỗ chơi vui .”
Ninh Ân gõ gõ đốt ngón tay: “Bản vương đưa một cho ngươi chạm thì ?”
Hắn nâng mắt lên một chút, một áp giải một tới.
Là Tiết Tùng.
Hắn quấn cả cọc gỗ, tầm mắt chuyển sang Tam hoàng tử, tức giận Ninh Ân.
“Có giỏi thì ngươi g.i.ế.c !” Tiết Tung nổi giận .
“Giết? Ngươi đủ tư cách đó.”
Ninh Ân sử chút tay áo bào: “Tiệc tân hôn của bản vương thích hợp thấy máu.”
“Ngươi…”
Rất nhanh, Tiết Tung một một câu đầy đủ, chỉ thể gào thét đau đớn.
Sau hai khắc đồng hồ, các khớp xương tay chân của Tiết Tung đều mềm nhũn buông xuôi. Ninh Ân lấy rối giơ tay của lên, tay của mềm mại cầm lên đụng một chút chân , chân lắc lư, dường như chỉ cần thêm mấy sợi tơ nữa thể điều khiển làm bất cứ động tác nào.
“Người rối thích ?”
Ninh Ân vứt rối , hài lòng hỏi.
Tam hoàng tử quét mắt qua cơ thể mềm như nước của Tiết Tung, sững sờ một lát ngập ngừng : “Vui… Thích.”
Ninh Ân gật gù: “Tam hoàng thể sống đến cuối cùng cũng nguyên nhân. Chỉ tiếc…”
Hắn bật , giơ tay mò đến huyệt vị đầu của Tam hoàng tử: “Đáng tiếc cả đời đều là kẻ ngốc, mới thể sống lâu như .”
“Ngươi định làm gì?”
Tiết Tung trợn to hai mắt, mắt đỏ gào thét: “Ngươi buông !”
Hồi ức xẹt qua đầu óc, Tiết Tung nhớ tới thời niên thiếu những năm tháng tựa sát vượt qua, nhớ tới sự nhục nhã chịu và chuyện thâu đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-284-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Hắn ở Tiết gia tiếng tăm gì, sống cái bóng. Chủ thượng là duy nhất tin tưởng năng lực của , cũng dùng tính mạng nhờ cậy .
Vì một phần tin tưởng , thể hi sinh tất cả.
hiện tại chỉ trơ mắt bóng dáng suy yếu, mềm mại ngã nhào đất, ánh mắt dần dần hóa thành trống rỗng và mờ mịt như gỗ.
“Á! Á!”
Tiếng gào thét tuyệt vọng vang vọng trong đại điện, tức khắc im bặt, yên tĩnh .
Ninh Ân nhận khăn của hầu đưa tới, tiện thể tới ngục lao một chuyến.
Có lẽ nhờ sự chào hỏi của Ngu Hoán Thần, Tiết Sầm vẫn chịu sự khắt khe, còn một trong căn phòng, căn phòng quét dọn đến mức gọn gàng và sạch sẽ, đồ ăn trang trí đều đầy đủ.
Nhìn thấy Ninh Ân từ bóng tối, nét mặt bệnh trạng của Tiết Sầm xẹt qua tia ngạc nhiên, lập tức nhanh chóng thoải mái.
“Không cần hỏi, nhận tội hết, tất cả chuyện đều một làm.”
Hắn dựa tường mà nhắm mắt, màu môi hiện lên màu đỏ chút quỷ quyệt: “Chém đầu đợi độc của phát c.h.ế.t cũng , làm gì thì làm.”
Ninh Ân Tiết Sầm chật vật một lúc, giống như đang quan sát thứ lạ kỳ của nào đó.
Sau đó đưa kết luận: “Không những đầu óc của ngươi , ngay cả da mặt cũng dày.”
Tiết Sầm tức giận ho khan ngừng, vẻ mặt tái nhợt cũng hiện lên màu đỏ nhục nhã.
Ninh Ân vội vàng đón Ngu Linh Tê, thời gian ở đây phí lời, đặt một viên cuối cùng giải Bách độc sai cưỡng ép cho Tiết Sầm uống hết.
“Ngươi cho uống… Á á!”
Tiết Sầm thể chịu đựng đến mức hai mắt cũng nghẹn cho đỏ và ẩm ướt, ôm yết hầu quỳ xuống mặt đất mà sặc, mặt đầy nước mắt.
Hiện tại “Bách Hoa Sái” thuốc giải, viên thuốc chỉ thể áp chế độc tính của , miễn cưỡng giữ một mạng cho .
Ninh Ân thản nhiên xì khẽ một tiếng, chậm rãi khỏi ngục tối. Trên gương mặt hoàng mỹ chậm rãi rút sự u ám, híp con ngươi hiện lên ý nhạt nhẽo.
Chết là đường giải thoát cuối cùng của kẻ yếu, sống sót nhưng chịu tội mới thú vị.
Vì lẽ đó mới bắt đầu, ý để cho Tiết Sầm chết.
Tuế Tuế thể coi thường tên đó, vì chuyện nhỏ mà mở miệng nhờ vả .
“Điện hạ, tiếp tới nơi nào?” Cửa Đại Lý tự, hầu đang đợi lệnh.
Ninh Ân liếc sắc trời vẫn còn sớm.
Mê Truyện Dịch
Hắn suy nghĩ một chút mới : “Đi chợ, đến tiệm vàng.”
Muốn Tuế Tuế lắc chuông vàng.