Mi mắt Ngu Linh Tê ướt át dựa trong lòng Ninh Ân, duỗi ngón tay tinh tế và mảnh khảnh miêu tả hai chữ “Linh Tê” tươi n.g.ự.c của Ninh Ân, giọng khàn khàn hỏi: “Chàng xăm nó khi nào?”
“Lần đầu tiên khi nấu cơm về, mượn tay nghề của khác.”
Đối với một kẻ điên mà , khắc con dấu viên ngọc c.h.ế.t thì bằng khắc “ngọc sống*” sẽ hơn nhiều, vì lẽ đó Ninh Ân khắc tên nàng lên vết thương n.g.ự.c .
Mê Truyện Dịch
(*) Người như ngọc, ngọc sống chỉ .
Hắn kéo tay Ngu Linh Tê dẫn nàng đụng vết bôi đỏ tươi, khẽ ha hả : “Thích ?”
Ngu Linh Tê thể cái gì đây?
Thích đến mức trong lòng đau ê ẩm sưng vù, thật lâu khỏi.
“Đau lắm hả?”
Nàng kề sát gò má đến lồ.ng n.g.ự.c ẩm ướt của , lắng nhịp tim mạnh mẽ của .
Ninh Ân ôm vòng eo nhỏ cong của nàng, cong môi lên.
Đau ? Hắn nhớ rõ.
Hắn chỉ nhớ tất cả mối quan hệ với Ngu Linh Tê như in đấu ở , sự đau đớn bằng sự vui mừng.
“Lần , xăm cho một cái như .”
Ngu Linh Tê hừ, : “Muốn đau cùng .”
Một cánh hoa theo dòng nước chập trùng bồng bềnh dính n.g.ự.c nàng, chút ngứa.
Nàng đưa tay gạt xuống Ninh Ân nắm chặt cổ tay .
Hắn kỹ một hồi mới cụp mắt, cúi đầu dùng răng nhẹ nhàng cắn lấy cánh hoa thơm ngào ngạt .
Cả Ngu Linh Tê run lên, ngẩng đầu lên thấy cánh môi mỏng nhợt nhạt của đang ngậm lấy cánh hoa đỏ bừng, diễm lệ một hai.
Làm cam lòng làm Ngu Linh Tê đau đây?
Ninh Ân duỗi đầu lưỡi cuốn cánh hoa trong miệng, chậm rãi nhai nát.
Hắn híp mắt : “Lần dùng son đỏ* vẽ lên n.g.ự.c Tuế Tuế một cánh hoa, nó cũng sẽ giữ lâu như hình xăm.”
(*) Loại mực đỏ khó trôi, hồi xưa dùng kết hợp với các thảo dược khác để chấm điểm chu sa - trinh tiết cho nữ giới, loại mực khác một điểm là lâu trôi, giống như hình xăm, theo thời gian nó nhạt vẽ là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-282-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ngu Linh Tê tỉnh , eo còn sót.
Xiêm y với sách nhỏ rải rác ngổn ngang ở mặt đất, hiếm khi thấy Ninh Ân dậy sớm, nghiêng thiu thiu ngủ ở bên giường, vạt áo tản mơ hồ lộ đường viên căng đầy.
Ngu Linh rũ mắt xuống kỹ, màu đỏ xinh của hình xăm rút , hóa thành vết thương lạnh trắng.
Nàng nhịn đưa ngón tay trỏ , mới đụng n.g.ự.c Ninh Ân đưa tay nắm lấy, bọc ở trong lòng bàn tay.
“Nàng con dấu ?”
Hắn mở mi mắt , con ngươi sơn ý và tinh thần sáng lạng.
Ngu Linh Tê giật giật vòng eo tê dại của , thức thời rút ngón tay về : “Không , , hôm nay còn miếu lễ nữa.”
Ninh Ân thờ ơ vô tình, trầm giọng : “Bổn vương đang nhì con dấu của Tuế Tuế.”
Dứt lời, chậm rãi vén chăn đệm lên, cúi hôn xuống.
Lúc cung nữ dọn dẹp, thật sự Ngu Linh Tê thấy.
Cũng may, hầu với cung nữ trong vương phủ đều huấn luyện nghiêm chỉnh, cái gì nên thì tuyệt đối , nên hỏi thì tuyệt đối mở miệng, lúc nàng mới tìm vẻ mặt dày với hầu ở kiếp .
Chưa kể, bây giờ nàng là nữ chủ nhân chân chính của cái vương phủ , nên chậm rãi và bình thản là chuyện thường.
Đến giờ thìn, Ngu Linh Tê trang điểm xong một bộ xiêm y trang trọng, cài trâm hoa điền lên búi tóc cùng Ninh Ân xe tới Thái Miếu bái tế .
Cấm quân phụ trách hộ tống mở đường, còn Ngu Tân Di dẫn theo trăm kỵ ty bảo vệ hai bên xe. Nàng thấy chăm sóc đến ngoan ngoãn, mặt cũng càng ngày càng xinh hơn năm xưa, trong mắt nữ võ tướng tư thế hiên ngang lộ ý khen thưởng trong mắt.
“Tỷ tỷ, Tiết Sầm ?”
Trước khi lên xe, Ngu Linh Tê tận dụng cơ hội đối mặt hỏi tỷ tỷ một câu.
“Sáng nay ói một máu, điều chết, Ngu Hoán Thần với thái y đang trực ngày đêm điều trị cho .”
Nhắc tới việc , Ngu Tân Di tức đầy bụng: “Tên đó nhận hết tội của hai kẻ ngốc lên , dù cắn c.h.ế.t vẫn việc hạ độc do một gây , một lòng chịu c.h.ế.t để tạ tội. Tiết Nhị lang tay trói gà chặt g.i.ế.c , ai tin? Đến thời khắc còn giải vây cho hung thủ, thật trong đầu óc đó chứa đựng những gì.”
Ngu Linh Tê míu môi.
Nàng từ khi Tiết Sầm bắt đầu uống ly rượu độc đó, ý định sống tiếp.
Mối hận g.i.ế.c tình đoạt vợ với việc ám sát Hoàng tử là hai chuyện khác , vế chỉ cần một đền mạng mà vế thì mang tai họa đến cho cả nhà.