Ngu Linh Tê duỗi tay vu.ốt ve họa tiết mây tinh xảo chiếc váy đỏ thẫm, khóe miệng khỏi nở một nụ nhẹ.
Đây là thứ nàng đợi suốt hai đời, chiếc áo cưới thực sự.
Sau bữa trưa, liền bà v.ú trong cung đây giảng giải quy trình tổ chức lễ cưới và vấn đề cần lưu ý cho Ngu Linh Tê.
Chờ đến khi sắp xếp thứ thỏa, là hoàng hôn mặt trời lặn.
Ngu Linh Tê mệt đến nhấc nổi một ngón tay nhưng vẫn hưng phấn, hận ngày mai đến sớm một chút.
Nàng nghỉ ngơi ở giường, áo cưới lộng lẫy ở trong phòng đến xuất thần, thấy Hồ Đào bước nhanh đến, thôi mà : “Tiểu thư…”
Ngu Linh Tê hồn , hỏi: “Có chuyện gì?”
Hồ Đào ậm ừ trong chốc lát, trả lời : “Tiết nhị công tử tới, là… Có một thứ đưa cho tiểu thư.”
Ngu Linh Tê dừng , ý trong mắt phai nhạt .
“Hắn ở ?” Ngu Linh Tê hỏi.
“Người đến , nô sợ khác thấy thì sẽ truyền tin đồn gì đó , nên thỉnh tới nhà thuỷ tạ .”
Mê Truyện Dịch
Hồ Đào nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, nô đuổi ?”
Ngu Linh Tê rũ hàng lông mi dài xuống, lá chìm nổi trong ly, suy nghĩ hồi lâu.
“Không cần.”
Nàng đặt ly xuống : “Ngươi báo cho trưởng một tiếng…”
Thì thầm dặn dò vài câu, Ngu Linh Tê dậy cửa, về hướng nhà thủy tạ.
Mùa xuân se lạnh, hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu lên mặt hồ phẳng lặng, một chút gợn sóng.
Ngu Linh Tê ở cuối cây cầu, liếc mắt một cái liền thấy bóng dáng nguyệt bạch lặng trong nhà thuỷ tạ.
Còn một gã sai vặt xa lạ trong nhà thuỷ tạ.
Ở chính giữa bàn đá, đặt một cặp ly rượu thủy tinh đóng gói tinh xảo, và một bình rượu gạo.
Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần, Tiết Sầm dừng một chút, xoay .
Bốn mắt , rõ ràng là gầy chút, đôi lông mày ấm áp còn sót nỗi u buồn giải tỏa, bộ dáng giống cuối cùng gặp ở kiếp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-275-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
“Nhị …”
Ý thức xưng hô , hầu kết giật giật, mỉm sửa lời , “Nghe bảo Nhị cô nương đám cưới hạnh phúc, mang món quà đặc biệt tới cửa chúc mừng.
“Nhớ lúc còn nhỏ, với Hoán Thần thường xuyên chơi thuyền, chuyện trời đất ở đây.”
Tiết Sầm về mặt nước cây sen khố khép đ.â.m chồi đá lởm chởm như nhớ tới quá khứ xa xôi: “Lúc đó, cơ thể của Nhị cô nương , chỉ thể ở trong nhà thủy tạ xa xa mà .”
Ngu Linh Tê cho rằng Tiết Sầm sẽ chút oán hận, hoặc như kiếp cuối cùng nàng gặp là bộ dáng thanh cao tự kiêu ngạo và hận đời.
Bất ngờ, bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng thương.
“Mùa thu năm mười tuổi, thấy các chèo thuyền qua ở trong lá sen hâm mộ ngớt, kêu gào ăn đài sen. khi đó làm gì còn đài sen chứ? Huynh tỷ của lừa lọc , chỉ tự tay hái.”
Ngu Linh Tê xa nửa trượng, nhẹ giọng : “ ngờ trượt chân rơi xuống trong ao, từ đó chứng sợ nước.”
Tiết Sầm giễu: “Lúc đó là thời thiếu niên nhỏ vui vẻ nhất, nỗi buồn biệt ly.”
Hắn chọn canh giờ đến đây, chỉ đơn giản ôn chuyện cũ như .
Ánh mắt Ngu Linh Tê rơi một đôi ly rượu lưu ly Long Phượng, ly rượu tỏa ánh sáng uyển chuyển, đặc biệt tinh xảo, cũng là đồ vật cao cấp.
“Trong bầu rượu là rượu “Bách Tuế Hợp” chôn mười năm, lúc uống rượu giao bôi dùng đến. Bây giờ, cũng cần dùng đến nó nữa, bằng tặng cho Nhị cô nương.”
Tầm mắt của Tiết Sầm rơi bên bình rượu mở, hầu kết lặn lộn vài , mới dùng giọng ấm áp : “Ta… Có thể uống một ly với Nhị cô nương, xem như tiệc đưa tiễn ?”
Ngu Linh Tê hỏi: “Tiệc đưa tiễn?”
Tiết Sầm chút vội vàng chuyển tầm mắt , khổ : “Ngày mai là tiệc mừng Nhị cô nương lấy chồng, đến quấy rầy ngày vui.”
Hắn làm động tác “mời”.
Ngu Linh Tê xuống, dặn dò tỳ nữ lấy mới với đồ ăn tới đây. Lại đầu thấy gã sai vặt Tiết Sầm mang đến lên mở bình rượu “Bách Tuế Hợp” chôn mười năm .”
Tiết Sầm cầm ly lưu ly, tự rót hai ly rượu, Ngu Linh Tê thể làm gì khác hơn đành đặt ở bên miệng mở miệng nuốt xuống.
Màu vàng hổ phách trong ly rượu nhỏ dập đờn, phản chiếu con ngươi trong suốt của nàng.
…
Bên bờ hồ Khúc Giang, nhẹ vang lên tiếng leng keng leng keng trong sân yên tĩnh.
“Chủ thượng yên tâm, sai đổi dược tính của “Bách Hoa Sái”, làm độc tính càng mạnh nhưng sẽ kéo dài một ngày mới phát tác, bảo đảm sơ hở nào.”