Ngu Linh Tê mang Ninh Ân sân .
Bước tráo phòng thêm nữa, bộ y phục màu tím của gỗ đàn hương Ninh Ân rút sự ngây ngô của thiếu niên, đó là một loại khí chất cao quý gì thể sánh .
“Tuế Tuế đang suy nghĩ nên lấy lý do gì để kéo dài thời gian vương phủ ?”
Ninh Ân thuận theo nàng mà đối diện với án kỉ, vươn tay phủi lớp bụi tà váy dính khi quỳ đất lúc nãy của Ngu Linh Tê.
Mê Truyện Dịch
Ngu Linh Tê giọng của là đang tức giận , nên chỉ thể mỉm giải thích: “Cha nỗi lo lắng riêng của , sợ khi gả hoàng tộc sẽ chịu tủi . Việc chúng làm là dùng hành động thực tế để đánh tan những lo lắng của ông .”
Ninh Ân dùng tay chống cằm, hỏi: “Gạo nấu thành cơm còn đủ để xua tan nỗi lo lắng của ông ?”
Khi nhắc đến vấn đề , Ngu Linh Tê lập tức trở nên bối rối, trái tim cũng nóng bừng lên.
Cơ thể thật vất vả mới thể hồi phục thật , bây giờ đột nhiên mơ hồ chút đau nhức.
“Những cặp đôi bình thường đều là khi yêu , cha nương cảm thấy yên tâm thì mới thể cho phép thành .”
Đôi mắt của Ngu Linh Tê như một hồ nước mùa thu, nhẹ giọng : “Ta cùng với điện hạ vẫn yêu đương nghiêm túc .”
Đây là sự thật của cả hai kiếp.
Ninh Ân như , chỉ im lặng nàng, chút ánh sáng xuyên qua cửa sổ giấy chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng của , tuấn tì vết.
mà ngay đó lời chẳng chút nào!
Ninh Ân nghiêm túc, dùng ánh mắt trìu mến với nàng: “Đêm “yêu” sâu như , vẫn tính ?”
“…” Ngu Linh Tê bực liếc một cái.
Nàng cố gắng kéo chủ đề chính về, lấy chiếc lá phong ghi câu tâm tình của đè chặn giấy , đẩy đến mặt Ninh Ân.
Ninh Ân thuận tay cầm nó lên, nhướng mày : “Một chiếc lá?”
Sau đó thấy vài chữ nhỏ chiếc lá phong, ánh mắt ngừng .
“Nguyện ngã như tinh, quân như nguyệt. Dạ lưu quang tương tiểu khiết.”
Thấy Ninh Ân chằm chằm thật lâu, ánh mắt Ngu Linh Tê cầm lòng mà cũng dịu dàng hơn: “Một phiến lá gửi gắm tương tư, đưa cho Vệ Thất, đây mới đúng là yêu đương.”
Vệ Thất…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-259-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Đã lâu Ninh Ân thấy tên gọi , hoài niệm.
Hắn cẩn thận đặt chiếc lá phong sang một bên, hàng chữ hướng lên , nó một hồi lâu, đó mới chậm rãi mỉm : “Lại đây, bổn vương sẽ cho Tuế Tuế một món quà đáp lễ.”
Ngu Linh Tê thấy nụ dịu dàng của , lập tức cảm giác chỗ nào đó đúng.
“Không giấy.”
Nàng chần chừ .
“Không , mắt một làn da trắng như tuyết đây .”
Trong lúc chuyện, đôi tay của Ninh Ân cũng ôm chặt lấy eo của Ngu Linh Tê, dễ dàng đỡ nàng lên án kỉ.
“Chàng làm gì …”
Ngu Linh Tê theo bản năng dậy, nhưng Ninh Ân dùng một tay ấn lên vai, một tay khác thì đặt lên eo nàng, kéo nhẹ, áo choàng và trung y* liền tuột xuống khuỷu tay, để lộ tâm y* màu hồng phấn cùng với phần eo lưng trắng nõn đầy tinh xảo.
Ngu Linh Tê vô thức mà rùng , thấy Ninh Ân cúi xuống dán lên nàng, lớp vải của y phục với chất liệu mềm mại cọ lên lưng khiến nàng run rẩy.
“Đừng cử động.”
Ninh Ân dùng tư thế nửa giam cầm mà bóp eo nàng, giọng khàn khàn bên tai nàng.
Hắn từ từ cầm bút lên, chấm mực, đó bắt đầu lên vùng eo trắng như tuyết .
*Võng sa: một loại hình cụ dùng để tra tấn tù nhân trong thời phong kiến ở Trung Quốc, nó dạng như một lưới thép.
*Thắp đèn trời: Là một kiểu tra tấn của thời cổ đại tại Trung Quốc, tù l.ột trần, quấn trong bao tải, ngâm thùng dầu, treo lên một cây cột đó châm lửa đốt. Người tù nhân khi châm lửa sẽ bốc cháy, ngọn lửa cháy cao như ngọn đèn trời.
Trong phòng than củi để nhóm lửa, khí lạnh như băng, nhưng bàn tay to ấm áp của véo nhẹ ở bên hông thật sức sống.
Tóc của Ngu Linh Tê đều vén sang một bên vai đang rủ xuống, bút lông chuột ẩm lạnh uốn lượn ở thắt lưng, tuy xong một chữ nhưng chiều hướng kéo dài xuống .
"... Ngứa." Nàng bấu chặt ngón tay thành bàn, kìm lòng nổi mà sợ run cả .
Bàn tay ở bên hông siết chặt . Làn da trắng của nàng quá nhẵn nhụi, đúng là quá thấm mực, nét chữ đen láy làm tôn lên nước da trắng, dường như diêm dúa lẳng lơ.
Ninh Ân chậm rãi dừng bút, giọng khẽ khàn khàn một chút: "Thân thể của Tuế Tuế làm bằng cái gì, mềm mại mịn màng như ."