Ngu Linh Tê nhặt chiếc lá phong lên, phiến lá như ngọn lửa, khi trải qua một mùa đông rét buốt cùng mưa bão gió tuyết, chúng vẫn giữ màu đỏ tươi của riêng .
Nàng xoay tròn chiếc lá phong trong tay, đó cầm bút lên chấm nghiên mực, xuống hai hàng chữ cực nhỏ chiếc lá phong:
“Nguyện ngã như tinh, quân như nguyệt. Dạ lưu quang tương tiểu khiết.”
(Dịch: Nguyện như , như trăng. Đêm đêm lấp lánh tỏ cùng đôi.)
Sau khi đặt bút xuống và chờ khô, nàng khẽ nó lên, nhịn mà đoán xem lúc Ninh Ân đang làm gì.
“A đến rượu mơ pha ớt cũng chịu uống, mà chạy tới đây ngẩn ngơ một .”
Mê Truyện Dịch
Giọng của Ngu Hoán Thần truyền đến từ phía , đến xếp bằng đối diện với Ngu Linh Tê, của một lúc lâu: “Vẫn đang nghĩ về những gì mà phụ ?”
Ngu Linh Tê đè chiếc lá phong cái chặn giấy, thu tâm tư : “Huynh trưởng, vì cha thích Ninh Ân?”
Đây là vấn đề mà kiếp nàng từng gặp .
Ở kiếp , nàng sống cô độc một mà lo lắng gì, theo Ninh Ân thì theo, cần quan tâm suy xét cái gì gọi là ràng buộc của thế tục, thanh phận lợi ích.
ngày khi xe ngựa về phủ Tĩnh vương, cha một lời nào.
Từ nhỏ Ngu Linh Tê yêu thương và cưng chiều, khi mà Ngu Uyên chuyện với nàng cũng sẽ theo bản năng mà nhẹ giọng hơn, nàng bao giờ thấy phụ của nghiêm nghị và im lặng như .
Ngu Hoán Thần suy nghĩ một lát, đó chỉ hỏi một câu: “Tuế Tuế Tĩnh vương xử lý những tên thích khách và cận thần tham gia Lễ hội đèn lồng đó như thế nào ?”
Đương nhiên là Ngu Linh Tê , nàng vẫn nhớ như in hình ảnh từ kiếp của .
Ngu Hoán Thần : “Một trong đó là tham dự giả, một thì chỉ là ép buộc tham gia đó liên lụy , nhưng ngoại lệ, tất cả bọn họ đều treo cọc gỗ cửa cung, thắp đèn trời*”
“Là vì những đó g.i.ế.c .”
Ngu Linh Tê giải thích: “Người khác đẩy chỗ chết, ngoài như chúng tư cách buộc lấy ơn báo oán.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-257-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
“ là như , ở cương vị là một bề , khen Tĩnh vương một câu rằng đánh g.i.ế.c thực quả quyết, nhưng nếu với tư cách là phu của thì thấy là quá nguy hiểm.”
Ngu Hoán Thần dừng một lát đó mới tiếp: “Đương nhiên, đây là thứ mà bọn quan tâm nhất.”
Hắn dậy, đóng cửa sổ .
“Đóng cửa , xin vài lời đại nghịch bất đạo. Tĩnh vương đến vị trí thì việc lên ngôi vị Hoàng đế cũng chỉ còn thiếu một bước nữa thôi. Mặc dù chính bản trở thành Hoàng đế, nhưng với cương vị của , những trướng của cũng sẽ vì tiền đồ và lợi ích của tương lai mà tiến cử lên ngai vàng.”
Ngu Hoán Thần thở dài, của , nghiêm túc : “Người tàn nhẫn nhất chính là Hoàng đế, đến lúc đó bảy mươi hai phi tần cùng tam cung lục viện, mỗi nữ nhân đó đều là một gia tộc góc rễ vướng víu khó gỡ, Tuế Tuế thể chịu đựng sự tủi ? Một kiêu ngạo như , thực sự thể chấp nhận việc bản chia sẻ nam nhân của với nữ nhân khác?”
Hắn : “Phụ là thích Ninh Ân, nhưng nhiều việc cần cân nhắc cẩn thận, cho dù đó là lập trường của một cha là của một vị cận thần.”
Sự phân tích bình tĩnh của trưởng như một hòn đá ném xuống biển, trong lòng Ngu Linh Tê b.ắ.n lên vô vàn bọt nước nhỏ.
, đời Ninh Ân từng gãy chân, vẫn khỏe mạnh, xuất thấp kém còn là thứ thể ngăn cản tiến lên phía .
Hắn trở thành Hoàng đế ?
Ngu Linh Tê chắc lắm.
Điều duy nhất mà nàng chắc chắn đó chính là tình cảm của đối với Ninh Ân.
“Huynh trưởng, mặc dù trong mắt và Vệ Thất chỉ mới quen hơn một năm. mất một thời gian lâu, lâu mới thể hiểu một điều.”
Đôi mắt của Ngu Linh Tê cong cong, dịu dàng : “Trong lòng , chỉ thể chứa một Ninh Ân. Nếu như , vì nhát gan dừng bước chỉ vì một chuyện xảy ? Chẳng lẽ chỉ vì một sợ té ngã liền cho phép đó bước ?”
“Tuế Tuế……”
“Muội tin tưởng , cũng giống như cách mà tin tưởng trưởng và cha sẽ bao giờ làm tổn thương .”
Rõ ràng giọng điệu của nàng vô cùng nhẹ nhàng còn mang theo ý , nhưng trong đó chứa đựng một sự mạnh mẽ và kiên định thể giải thích .