Quả nhiên bệnh điên một sớm một chiều mà thành, chắc là ngay cả mạng cũng .
Thôi, kệ .
Ngu Linh Tê nghĩ thế, tối nay là chuyện ngoài ý , cái gì nên làm nàng cũng làm , thẹn với lòng.
Trở Ngu phủ trời cũng khuya, hầu đốt đèn nghênh đón.
Ngu Linh Tê xuống xe còn cố ý đưa mắt , còn thấy bóng dáng của chiếc ô tập tễnh bước nữa.
Những con đường phủ đầy tuyết trắng xóa kéo dài đen kịt và xa xăm, nàng thể phân biệt đang nhẹ nhõm thấy nặng nề.
Đứng một lát, dặn dò lái xe ngựa: “Đi rửa sạch vết m.á.u trong xe , đệm giường mới, đừng để ai thấy manh mối.”
Vừa tiến cửa, thấy Ngu phu nhân vẻ mặt lo lắng đón nàng, lo lắng : “Tuế Tuế, trễ thế mới về đến thế? Nghe Vĩnh Ninh hỏa hoạn, con sợ ?”
“Nương , con , chỉ là đường xa.”
Đèn đuốc ở Ngu phủ sáng ngời, tay nương của nàng ấm áp khiến nàng an tâm, Ngu Linh Tê khỏi cong miệng : “Người thể ngoài gió, mau về phòng nghỉ ngơi thôi.”
Giờ Hợi, tuyết ngừng.
Ngu Linh Tê tắm rửa xong , khép áo choàng , đang cầm lò sưởi tay, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo từ xương như cũ.
Nàng khỏi nhớ đến hình ảnh thiếu niên trong xe ngựa khi nãy.
Sẽ thương tích nặng thêm, té ngã giữa đường chứ?
Thế cũng do tự chuốc lấy!
Ngu Linh Tê giường, xoay nghĩ ngợi: Nàng hết lòng quan tâm, giúp đỡ .
Gió Bắc gào thét, thổi khung cửa sổ vang lên tiếng loảng xoảng, bên ngoài truyền đến vài tiếng ồn ào.
Ngu Linh Tê ngủ bao lâu đánh thức, xoa xoa mi tâm, ngoài hỏi: “Chuyện gì mà ầm ĩ thế?”
Nô tì hầu đêm vẫn còn buồn ngủ tiến , cầm đuốc soi : “Bẩm tiểu thư, ngoài cửa hành khất, bọn thị vệ đang đưa nơi khác.”
Hành khất?
Từ từ…
Một suy nghĩ kỳ lạ xẹt ngang qua đầu nàng, Ngu Linh Tê dứt khoát đóng cửa phòng ngủ , tiện tay cầm lấy áo choàng giá gỗ phủ thêm , thấp giọng : “Để đèn, ngoài một chuyến.”
Trời đêm giá rét, Ngu Linh Tê cất bước vội vàng, hầu cầm đèn lòng xiêu xiêu vẹo vẹo đuổi theo, nhịn : "Tiểu thư, trời lạnh đường trơn, chậm chút!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-24-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ngu Linh Tê như dừng , sai mở cửa bên .
Mới bước một bước ngoài, nàng liền giật .
Trên thềm đá cửa, một chiếc ô mận đỏ quen thuộc mở , mà cầm ô là thiếu niên mặc đồ đen khoanh tay cuộn trong góc tối.
Hoa tuyết rơi mi mắt của , gương mặt nhợt nhạt gần như thể hòa với băng tuyết, chút sức sống nào.
Thủ vệ, thị vệ chần chừ : “Tiểu thư, bất tỉnh , chắc là đông c.h.ế.t đấy, thật xui…”
Ngu Linh Tê nâng tay, thị vệ ngừng .
Mặc cho ai chết, cũng thể là Ninh Ân.
Vì ba năm nam nhân ,sẽ trở thành ác mộng trong hoàng thành.
Nàng xổm xuống, mái tóc dài đen tuyền rũ xuống bờ vai mềm mại, đưa tay thăm dò thở của Ninh Ân.
Ngón trỏ của nàng đưa đến chóp mũi tuyệt của Ninh Ân thì mở mắt, đôi mắt đen nặng nề dừng nàng, xẹt qua một chút hoảng sợ.
Tuy rằng yếu, nhưng quả thật vẫn còn sống.
Bốn mắt , một con vật lông xù từ n.g.ự.c chui , run rẩy “meo” một tiếng.
Ngu Linh Tê đưa mắt theo ánh mắt , hóa đó là một con mèo hoang nhỏ bẩn thỉu với khuôn mặt đầy vết thương, đang ôm nó lòng và dùng nhiệt độ cơ thể còn sót của để giữ ấm.
Trong lòng Ngu Linh Tê lập tức trở nên phức tạp, suy nghĩ thể khống chế mà về kiếp xa xôi .
Nàng nhớ rõ kiếp Ninh Ân nuôi một con ch.ó sói, mỗi săn b.ắ.n đều sẽ đưa nó theo.
Một nọ, khi trở về một cuộc săn mùa thu, con ch.ó sói chiến đấu với con dã thú gì thương nặng, nó mặt đất liên tục hít thở, trông đau đớn.
Ninh Ân qua, nhẹ nhàng sờ sờ đầu con sói đó.
Khi Ngu Linh Tê nghĩ Ninh Ân sẽ dùng cách để cứu sống con ch.ó sói , thấy một tiếng răng rắc vang lên, chút do dự bóp nát xương của con ch.ó sói .
Chú chó sió đáng thương thậm chí còn kịp nức nở một tiếng nào.
Mê Truyện Dịch
Ngu Linh Tê thể tưởng tượng , nàng thấy sợ hãi, run rẩy hỏi: “Không Vương gia thích nhất con ch.ó săn ? Vì …”
Ninh Ân vuốt mắt cho nó đóng , từ từ lau tay : “Nó sống nổi, tàn thế chỉ càng đau khổ hơn.”
Biết rõ tâm tư Ninh Ân vặn vẹo, chút tiếc thương đối với sinh mệnh, nhưng Ngu Linh Tê vẫn nén thương xót.