Lúc Ngu Linh Tê đến cửa thăm hỏi thì thấy Tiết Sầm đang ưỡn quỳ gối trong từ đường, đối mặt với liệt tổ liệt tông ăn năn hối .
Thông qua sắc mặt tái nhợt của , khó lẽ quỳ một đoạn canh giờ dài.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê, khuôn mặt vốn huyết sắc của Tiết Sầm càng thêm trắng vài phần, gương mặt bình tĩnh lộ vẻ tự trách áy náy.
Cả loạng choạng, Ngu Linh Tê lập tức : "Huynh đừng nhúc nhích.”
Tiết Sầm lắc đầu, tiếp tục chịu đựng sự đau nhức gần như c.h.ế.t lặng ở đầu gối, chậm rãi khoát tay áo về phía Ngu Linh Tê, cuối cùng vẫn hành lễ.
"Xin , Nhị ."
Giọng của nghiễm nhiên còn trong trẻo như thường ngày mà trở nên khàn khàn nặng nề như giấy nhám: "Là do nhất thời để ý, thật với ... Hãy nhớ..."
"Không việc gì , cần áy náy."
Ngu Linh Tê rót cho một chén , nhẹ nhàng : "Muội vẫn xem là trưởng kính mến. Nếu như phụng chỉ thành , cũng sẽ ngăn cản nạp .”
Hai vai Tiết Sầm run lên.
Nàng "Nếu như thành " sẽ ngăn cản nạp .
Dịu dàng khoan dung như , giống như một lưỡi d.a.o găm sắc bén đ.â.m trong trái tim .
Chỉ khi yêu mới thể quan tâm!
Khi ngẩng đầu lên một nữa, hốc mắt Tiết Sầm ửng đỏ.
Hắn nhiều lời tâm sự, cãi nhưng hầu kết giật giật. Cuối cùng chỉ kịp phun hai tiếng khàn khàn: "... Được .”
Hắn còn sạch sẽ, tư cách thỉnh cầu Nhị chăm sóc.
Nếu tứ hôn liên quan đến sự tồn vong của hai gia tộc thì tối hôm qua nên treo một thước lụa trắng, mang theo tình yêu sạch sẽ dành cho Nhị mà rời .
"Sau , Nhị thể làm chuyện làm , ... Sẽ ngăn cản.”
Tiết Sầm mặt , khó khăn .
Quả thật Ngu Linh Tê vô cùng kinh ngạc, lời của Tiết Sầm ý gì?
Còn kịp cân nhắc kỹ, phía truyền đến một tiếng cố ý ho khan.
Quay đầu , ánh mắt Ngu Linh Tê chùng xuống: Là Tiết Tung.
Vẫn nghĩ nên làm tiếp cận tiếng động, thế mà tự đưa tới cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-207-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Xét riêng về ngoại hình và tài hoa, ở mặt Tiết Tung đều ưu tú bằng Tiết Sầm, im lặng và đơn giản, ném trong đám cũng tìm . Trông thật sự giống như kẻ đại gian đại ác.
"Đại công tử."
"Nhị tiểu thư."
Hai hành lễ với , Tiết Tung chuyển hướng sang Tiết Sầm: "Tổ phụ lệnh cho đến hỏi rốt cuộc tối hôm qua xảy chuyện gì, ngươi ..."
Cố kỵ đến sự mặt của Ngu Linh Tê ở đây, Tiết Tung quá rõ ràng.
"Ta ."
Khóe mắt Tiết Sầm liếc chăm chú thiếu nữ an tĩnh xinh ở bên cạnh, dường như đang cân nhắc điều gì đó, một lúc lâu mới : "Chắc là điều tra Hoàng tử khác.”
Nghe , trái tim Ngu Linh Tê căng thẳng.
Hiện giờ chỉ còn mấy vị Hoàng tử. Đương nhiên sẽ ai dám điều tra Thái tử, mà Tam Hoàng tử ngốc nghếch, Tiểu Hoàng tử mới mấy tháng tuổi, duy nhất thể điều tra... Không chỉ Ninh Ân thôi ?
Lời của Tiết Sầm đang ám chỉ điều gì?
"Bản phạm sai lầm thì tự gánh vác, đừng cố chuyển sang vấn đề khác."
Tiết Tung nghiêm túc, mặt đổi sắc : "Dù Hoàng tử vẫn là Hoàng tử, đam mê nữ sắc chốn phong nguyệt cũng chẳng ai dám quản. Không thể nào giống với A Sầm ngươi , ngươi là đứa cháu trai mà tổ phụ đặt nhiều kỳ vọng.”
Lời tưởng như bình thường của Tiết Tung khiến cho Tiết Sầm và Ngu Linh Tê cùng chùng xuống.
Ngu Linh Tê ngốc, chỉ cần vài lời ngắn ngủi đoán : Quả thực Tiết Tung đang để ý từng li từng tí đến Ninh Ân.
Nếu làm thể nắm rõ hành tung của Ninh Ân chỗ phong nguyệt đó như lòng bàn tay ?
Nàng còn thời gian tìm thì Tiết Sầm làm điều đó.
Mê Truyện Dịch
Quả nhiên, Tiết Sầm cũng nghi ngờ Tiết Tung.
Hồng Châu rơi trong tay Ngu Linh Tê. Vì thế hề chút kiêng dè, cho rằng Ngu Linh Tê phát hiện điểm bí ẩn trong đó.
Vẻ mặt Ngu Linh Tê phức tạp, tìm một lý do xin cáo lui vội vã thúc ngựa chạy về phủ.
Nàng chần chờ, khi chắc chắn liền đem tất cả những gì Hồng Châu kể cho trưởng.
Ngu Hoán Thần kinh hãi, đó đích thẩm vấn Hồng Châu.
Lấy đáp án, mày kiếm khí của nhíu : "Huynh còn tự hỏi làm chuyện Ngu gia âm thầm điều tra tung tích của Thất hoàng tử truyền tới tai Hoàng thượng nhanh đến thế. Huynh nghi ngờ nhiều , chỉ duy nhất chút nghi ngờ thế giao hai nhà mấy chục năm. Phần tình nghĩa , cuối cùng trở thành nhược điểm lợi dụng..."