Ninh Ân tóc đen mềm mại của nàng, trong mắt nhiễm một tầng sắc tối như mực, đưa tay lấy một lọn tóc rũ n.g.ự.c nàng, đưa đến mũi ngửi một cái.
Sau đó chuyển động xuống , môi mỏng dừng ở đuôi tóc nàng.
Rõ ràng là hôn lên lọn tóc cảm giác, Ngu Linh Tê cảm thấy thở của như nghẹt , hiểu nóng lên.
Mê Truyện Dịch
Nàng vén tóc , lên : “Ta chải đầu.”
Ngu Linh Tê ít khi tự chải đầu, các đồ dầu bôi tóc, ép nửa ngày cũng quấn một búi tóc.
Ninh Ân dựa ghế, gác hai chân lên cửa sổ, hứng thú bộ dáng nàng đối diện gương trang điểm. Cho đến khi nữa, nở nụ cực nhỏ, dậy đến phía nàng, tay lấy lược trong tay nàng.
Gương đồng ngả vàng mạ một tầng ấm áp mặt Ninh Ân, hiện sự bình tĩnh dịu dàng bao giờ .
Những ngón tay trắng nõn thon dài của xuyên qua mái tóc lạnh lẽo của nàng, ngón tay trắng nõn hòa với tóc đen, một sợi một sợi, đều nhanh chậm chải kỹ càng.
Khóe miệng Ngu Linh Tê cong lên, tóc ở trong lòng bàn tay ngoan ngoãn gom thành một bó, đó buộc chặt bằng một sợi dây, thoải mái ấm áp như ngâm trong nước ấm. (ủng hộ truyện app tyt)
Ninh Ân chống cằm trong kính, một lúc “hừ” một tiếng, giống như quá ý.
Hắn thả lược, chầm chậm : “Đợi cây trâm làm xong, cho… quấn một kiểu búi tóc hơn cho tiểu thư.”
“Cây trâm cài gì thế?” Ngu Linh Tê hỏi.
Ninh Ân vẫn trả lời, chỉ là liếc mắt ý bảo cái khay ở bên cạnh, khay khăn che mặt, mặt nạ các thứ, : “Ra ngoài dạo một chút.”
Nếu mời, chắc chắn là an .
Ngu Linh Tê lời chọn một cái khăn che mặt màu đỏ thẫm lên che ở mặt, nghĩ nghĩ chọn một cái mặt nạ nửa mặt màu đen hoa văn chìm, với Ninh Ân: “Đến đây.”
Ninh Ân nhướng mày, chỉ là cuối cùng vẫn xoay cúi đầu, thoáng đến gần.
Ngu Linh Tê kiễng mũi chân, đeo chiếc mặt nạ lên mặt .
Lùi lên, chỉ thấy mặt nạ màu đen che khuất ánh mắt tối đen lạnh nhạt của , chỉ lộ môi và cằm sạch sẽ, tóc đen y phục nhạt màu, một loại cảm giác cao quý đẽ.
Ngu Linh Tê sững sờ, mới cong mắt : “Đi thôi.”
Lúc cửa mới , trạm dịch lớn.
Sân là nơi ở của thương nhân và quan lập gia đình, sân càng yên tĩnh rộng rãi hơn, một núi giả và hồ lớn chia sân các khu vực nhỏ giao thoa gì đến .
Chân trời vầng trăng thưa, mái hiên treo đèn lồng, sáng như ban ngày.
Ngu Linh Tê và Ninh Ân cùng cạnh qua hành lang quanh co, nhịn hỏi: “Nơi đông vui, vì chọn một nơi bí mật hơn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-182-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Sống ở đây và bại lộ phận của ngoài khác gì ?
Đôi mắt Ninh Ân ở mặt nạ híp, khóe miệng mấp máy: “Đông vui đương nhiên là cái của đông vui.”
“Còn nam nhân cao lớn với thanh kiếm nặng thì ?” Ngu Linh Tê hỏi.
Bên cạnh Ninh Ân ai bảo vệ, nàng thật sự chút lo lắng.
Ninh Ân liếc nàng một cái, lạnh nhạt : “Hắn nhiệm vụ của .”
Ngu Linh Tê cúi đầu nhỏ giọng “Ồ” một tiếng, đang kế hoạch gì.
Tâm tư của Ninh Ân đoán là đoán , bình thường lẽ còn cảnh giác cần bại lộ phận sớm mới , còn , còn tính đến bố cục khi phận bại lộ.
Vì thế cần quan tâm quá nhiều.
Ninh Ân dừng bước, tay giữ lấy dây cột tóc đang bay trong gió của Ngu Linh Tê.
V.uốt ve, cong môi hỏi: “Sao tiếp tục đặt câu hỏi?”
Ngu Linh Tê cũng dừng , đèn gỗ cùng .
Lửa, kề vai bên .
Như vô mật và tin tưởng.
“Vậy… Ngươi tính sắp xếp ở ?”
Mắt Ngu Linh Tê rũ xuống, dựa lan can chạm trỗ nhẹ : “Trong tình hình khẩn trương bây giờ, cũng thể giấu giếm một cách công khai .”
Ninh Ân nàng lúc lâu, đột nhiên bừng tỉnh kéo dài giọng : “Ồ, thì tiểu thư đang cho danh phận.”
Ngu Linh Tê để ý “danh phận” gì đó.
Có điều nếu Ninh Ân cũng mở miệng , thì làm nổi lên sự hiếu kỳ của nàng.
“Vì thế nên điện hạ định cho danh phận gì?” Nàng liếc mắt hành lang , thì thầm hỏi.
Ninh Ân dùng mặt nạ che nửa mặt, suy tư đúng đắn chốc lát.
“Linh Tê quốc sắc thiên hương, dùng vết sẹo che bớt phận thể gây chú ý quá nhiều, tiên bảo bối cứ làm nữ tỳ sủng ái bên cạnh là .”
Hắn phối hợp ấn Ngu Linh Tê một phận mới, tại lỗ thủng để hai mắt của mặt nạ đuôi mắt hất lên, hiện lên mấy phần cà chớn: “Trước đây, là Vệ Thất hầu hạ bên cạnh tiểu thư, bây giờ vật đổi dời Linh Tê nên hầu hạ bên cạnh bản vương, chẳng lẽ chẳng .”