“Rất .”
Hoàng hậu cho cung nữ bên cạnh một ánh mắt, cung nữ lập tức hiểu ý, liền dâng lên một miếng ngọc Như Ý chuẩn đó, đưa đến mặt Ngu Linh Tê.
Ngay lúc đó, những suy nghĩ thi xuất hiện, Ngu Linh Tê hít một thật sâu, nâng váy và quỳ xuống, giơ hai cánh tay nặng như chì, đưa lòng bàn tay lên đầu.
Vẻ mặt bình tĩnh, nàng : “Thần nữ, khấu tạ nương nương ban thưởng.”
Sau khi Tiết phu nhân và tỷ Ngu gia lui ngoài, cung nữ đóng cửa cung điện.
Bóng đen phía bức bình phong, một bóng hiện , mặc áo bào màu đỏ sẫm và thắt lưng ngọc, chính là Đề đốc kiêm thái giám Thôi Ám.
“Chúc mừng nương nương! Binh quyền trong tay Ngu tướng quân chia thành ba phần, thần một phần, Tiết gia một phần.”
Thôi Ám chậm rãi : “Nếu Thái tử điện hạ thể chịu thua kém một chút mà cưới Ngu đại cô nương làm Thái tử phi, thì binh quyền đều sẽ trong tay nương nương, là đầu tiên từ xưa đến nay.”
Hoàng hậu mờ mắt, trầm giọng : “Bản cung chỉ là phụ nhân ở trong thâm cung, binh quyền để làm gì? Chẳng qua là mưu kế cho Thái tử thôi.”
Biết tất cả chuyện bên trong, Thôi Ám giật giật khóe miệng, cúi : “Nương nương sáng suốt.”
Xe ngựa bên ngoài cung xóc nảy, rũ bỏ tâm sự đường.
Ngu Tân Di thở phào nhẹ nhõm, nắm ngón tay lạnh lẽo của Ngu Linh Tê : “Tuế Tuế, chứ?”
Trong ba mươi phút ngắn ngủi bái kiến Hoàng hậu, nàng luôn lo lắng về phản ứng của , mồ hôi lạnh thấm ướt cả bộ y phục màu đỏ tươi.
“Không .”
Mê Truyện Dịch
Ngu Linh Tê lắc đầu nhẹ, cong môi lên ngoan ngoãn: “Ý tứ của Hoàng hậu cũng là ý tứ của Hoàng thượng, bọn họ chia sẻ quyền lực của cha, chỉ tuân theo hôn sự mới thể bày tỏ lòng thành, khiến Hoàng thượng bỏ nghi ngờ... Muội làm gì, tỷ.”
Điều duy nhất mà nàng vui mừng là bây giờ cách lúc Ninh Ân nắm quyền ở kiếp chỉ nửa năm, chuyện vẫn còn kịp.
Muốn gặp Ninh Ân sớm một chút.
Ngu Linh Tê hít một thật sâu và siết chặt ngón tay, bao giờ nàng háo hức thấy Ninh Ân như .
Xe ngựa trở về Ngu phủ, còn dừng , Ngu Linh Tê thể chờ đợi nữa mà cúi xuống và bước ngoài, nhảy khỏi xe ngựa.
Hôm nay cung, nàng búi tóc nhỏ, châm cài tóc hình bông hoa, tà váy màu đỏ quả hạnh giống như hoa sen nở rộ.
Nàng chỉ đơn giản là vén váy lên và chạy về phía căn phòng ở hậu viện quan tâm đến cơn gió ẩm ướt cơn mưa.
Đẩy cửa , căn phòng trống , thấy Ninh Ân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-178-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Nàng lấy bình tĩnh, đến cây cầu ao sen, đến nhà thủy tạ, đều thấy Ninh Ân.
Đi ngoài ?
Đang do dự thì phía tiếng bước chân vững vàng, trong lòng Ngu Linh Tê vui vẻ, vội vàng ...
Ý dừng một chút, nàng chút mất mát mà gọi một tiếng: “Huynh trưởng?
“Nhìn thấy ca ca liền vui như ?”
Ngu Hoán Thần nhướng mày kiếm, chút u oán.
“Nào ?”
Ngu Linh Tê bình tĩnh thở gấp gáp, rốt cuộc nhịn hỏi: “Vệ… Điện hạ ?”
Ngu Hoán Thần gì.
Ngu Linh Tê liền đoán , trái tim giống như hòn đá rơi xuống ao, từ từ chìm xuống.
“Hắn ?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Phải vội vã như thế nào mà ngay cả cơ hội lời tạm biệt với nàng cũng ?
“Không . Tuế Tuế, tình hình mắt gấp gáp, Ngu gia khả năng giấu cả đời.”
Ngu Hoán Thần : “ thế lực nhất định ở ngoài cung, tóm luôn nơi để . Chỉ là thế lực chạm đến trung tâm của triều đình, dù bên ngoài cung suôn sẻ như thế nào chăng nữa thì cung cũng sẽ một bước khó . Cha đồng ý giao quyền cũng là bỏ giữ xe, bây giờ Ngu gia đang ở đầu sóng ngọn gió, cách chúng càng xa thì càng an .”
Tình hình hiện tại, Ninh Ân sẽ liên lụy Ngu gia, mà là Ngu gia sẽ liên lụy Ninh Ân.
“Muội , trưởng.”
Ngu Linh Tê rũ lông mi xuống, trầm giọng : “Nếu Hoàng thượng nắm nhược điểm và Ngu gia qua , sẽ nghi ngờ nắm binh quyền của Ngu gia, đối phó Ngu gia đồng thời cũng sẽ liên lụy đến ."
Nàng chỉ chút mất mát, ngày hôm qua, còn ở mép giường nở nụ , ngắm vẻ mặt ngái ngủ của nàng, nhưng hôm nay trống rỗng thấy bóng .
Đã cùng trải qua bao nhiêu thăng trầm, nên chia tay qua loa như .
“Việc hôm nay cung gặp mặt Hoàng hậu, Ngu Tân Di cẩn thận với .”
Ngu Hoán Thần thử đổi chủ đề: “Nếu nhịn việc nhỏ thì sẽ làm loạn việc lớn, càng là lúc như thế thì càng bình tĩnh, làm .”