……….
Cuối giờ chiều, hoàng hôn và màn đêm dần hòa quyện làm một, vầng trăng tròn thướt tha treo đầu cành.
Cánh cửa thư phòng đóng kín suốt nửa canh giờ.
“Lo cho thế cơ ?” Ngu Hoán Thần liếc yêu quý đang căng thẳng.
Ngu Linh Tê nâng một bát chè nguội lạnh tay, đến cả bột ớt nàng thích dùng để tăng hương vị mà nay cũng chẳng buồn động đến.
Ngu Linh Tê lo lắng thật sự,
Tuy là cái thói điên rồ và cố chấp của Ninh Ân kiềm chế ít nhiều, khác như trời với đất so với kiếp nhưng nàng vẫn thể nào lường tâm tư của phụ .
Dù chuyện triều thần xếp thành hàng dài cũng như đang đánh cược một ván lớn , chuyện chơi.
“Liệu cha làm khó ?” Ngu Linh Tê hỏi.
“Nếu thật sự là Thất hoàng tử thì đến khi xác nhận phận thì chỉ chuyện làm khó cha thôi.”
Ngu Tân Di bên cạnh tức quá mà bật , duỗi tay nhéo chiếc má mềm mềm của : “Nếu hôm nay Ngu Hoán Thần bàn bạc với , còn Tuế Tuế giấu một ông Phật to đùng như thế trong phủ, đúng là cánh cứng lắm đấy!”
Hiếm khi thấy Ngu Hoán Thần tỏ vẻ nghiêm túc như .
Quãng thời gian gần đây âm thầm quan sát, phát hiện Thất hoàng tử quả thật là một thông minh mà che giấu. Mà giữa cao thủ mưu trí thông minh tuyệt đỉnh và kẻ điên đùa giỡn lòng chỉ cách vỏn vẹn một sợi chỉ.
Thậm chí còn hoài nghi, nếu Ninh Ân chủ động để lộ tung tích dẫn mắc câu thì quả thực chắc Ngu gia thể tra tung tích của .
Lúc Ngu Hoán Thần chẳng nghĩ Thất hoàng tử bí quá hóa liều để lộ phận cho Ngu gia là nhằm mục đích gì.
Đến nay hiểu rõ, đang ép Ngu gia đưa lựa chọn.
Quyết định quả thực khó khăn.
Từ lúc phụ hạ triều về nhà đến giờ trăn trở lâu, cuối cùng vẫn quyết định tự đối mặt với vị hoàng tử lưu vong nhiều năm .
Ngu Hoán Thần nghĩ ngợi, hỏi: “Hôm nay Hoàng thượng mời riêng phụ , Tuế Tuế là chuyện gì ?”
Ngu Linh Tê lắc đầu, cha bao bọc nàng kín kẽ, hiếm khi nhắc đến những chuyện lừa gạt nịnh hót trong triều cho nàng .
Ngu Hoán Thần : “Hoàng thượng cho gọi cả Tiết Hữu tướng và Đô đốc thái giám Thôi Ám, ý định phân chia binh quyền Ngu gia, hình thành thế chân vạc bao gồm văn thần, nội thị, võ tướng, chung tay kiềm chế tình thế. Hoàng thượng bắt đầu nghi kị chèn ép Ngu gia, mà lý do duy nhất thể tay lẽ Tuế Tuế cũng thể đoán .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-175-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Đương nhiên Ngu Linh Tê thể đoán .
Hoàng đế lẽ phong thanh gì, định mượn đó để cảnh cáo cả nhà Ngu gia: “Quân vương hãy còn đây, chớ sai chỗ.
Ngu Linh Tê siết tay , ngước mắt hỏi: “Một khi lòng nghi kị thì sẽ khó để xóa nhòa. Nếu như thế thì nhà chúng càng đường lui.”
“Nào đơn giản như thế, Tuế Tuế.”
Ngu Hoán Thần đến cửa ngó nghiêng một cái, chắc chắn là mới đóng cửa bảo: “Dù rằng Thất thái tử thực sự đáng để nhà chúng bồi dưỡng thì chắc chắn cũng thể ở Ngu phủ để chứng minh phận, cũng chắc chắn sẽ bước triều đình qua Ngu gia.”
Ngu Linh Tê hiểu rõ.
Nàng nắm chặt tay, khẽ: “Bởi vì một khi như thế thì sẽ chứng thực tội danh cấu kết bè đảng của , ngay khi cung sẽ kiêng kị chèn ép, vĩnh viễn ngày ngóc đầu lên .”
“Tốt lắm.”
Ngu Hoán Thần trầm giọng : “Mà kế sách hiện giờ là chỉ thể lấy lui làm tiến, cố tìm cho đường sống.”
Đang thì tiếng cửa thư phòng kẽo kẹt mở.
Ngu Linh Tê bật dậy, đẩy cửa phòng khách mà chạy ùa .
Đèn đuốc sáng trưng ngoài sảnh, Ninh Ân và Ngu Uyên một một .
Mê Truyện Dịch
“Cha ơi.”
Ngu Linh Tê lo lắng phụ một cái, đó chuyển tầm sang Ninh Ân.
Ninh Ân vẫn giữ nguyên nét như cũ, khác là bao so với lúc với trong thư phòng. thấy sắc mặt Ngu Uyên trầm trọng hơn hẳn.
Ngu tướng quân thở dài, dùng dằng : “Con gái ngoan, dùng cơm tối với nương con .”
Ngu Linh Tê thưa , liếc Ninh Ân một cái, khẽ giọng “” một tiếng, ngược trong sảnh chính.
Ngu Uyên chắp tay cáo lui với Ninh Ân, bấy giờ mới trông sang trưởng tử, trưởng nữ nhà , nghiêm nghị dặn dò: “Hai đứa các con theo cha đây.”
Cửa thư phòng khép , Ninh Ân ngẩng đầu bầu trời le lói, bấy giờ mới nhếch khóe môi, khoanh tay bước xuống thềm đá.
Đi qua trung đình, bước qua Nguyệt môn, dừng bước mắt thẳng, duỗi tay , xách Ngu Linh Tê trốn trong bóng tối ngọn núi giả ngoài.