Sau đó nửa híp mắt, như thể là nếm mỹ vị nhân gian, cầm miếng điểm tâm thừa tiếp tục thong thả ung dung nhấm nháp.
Màu môi của Ninh Ân nhạt, bánh nhân đậu đỏ thẫm ở giữa môi, ưu nhã đẽ thể tả.
Không Ngu Linh Tê liền nhớ tới đêm Thất Tịch ở gác mái, Ninh Ân cũng tỉ mỉ cắn môi nàng như là thưởng thức điểm tâm…
Ký ức giống như là bọt khí nho nhỏ, thỉnh thoảng hiện lên trong tâm trí, ùng ục một chút biến mất, chỉ còn một vòng gợn sóng.
Ngu Linh Tê vỗ mặt thu tinh thần, nhắc nhở : “Điểm tâm ngọt ngấy, dễ gây trướng bụng, vẫn là ăn ít thôi.”
“Lần đầu tiên tiểu thư xuống bếp để lộc ăn, thịnh tình như thế, thể báo đáp.”
Khi chuyện, Ninh Ân cầm lấy một chiếc bánh đậu đỏ: “Ta cho tiểu thư đưa một yêu cầu.”
Ngu Linh Tê nghĩ nghĩ, : “Ta hy vọng nhà và điện hạ, đều thể khỏe mạnh.”
Lúc quyết định thu lưu Ninh Ân, chỉ là để Ngu gia trong tương lai sự bảo hộ.
Mà bây giờ, trong phần lợi thế thêm trọng lượng của một .
Không là cách sống diệt thiên diệt kỷ như đời , mà là hy vọng thể giống như bình thường, sống ở trong nhân gian ấm áp.
Có lẽ là bởi vì ánh mắt của nàng lúc quá sạch sẽ và chân thành, Ninh Ân ngoài ý , ngay đó cực chậm mà phát tiếng .
“Đưa yêu cầu là đưa như , đáp án mà tiểu thư cho quá mơ hồ, cụ thể hơn chút .”
Hắn ăn hết bánh đậu đỏ, chậm rãi : “Thí dụ như, quyền thế gì đó, địa vị gì đó…”
Lại thí dụ như, .
Nghe , Ngu Linh Tê chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, những cái hư danh đó vốn điều mà nàng thức sự quan tâm.
Những thứ nàng thực sự quan tâm đều ở xung quanh, ngay lúc .
Ninh Ân nuốt chiếc điểm tâm cuối cùng trong bụng, thấy trong mắt Ngu Linh Tê vẫn nửa điểm ha.m xa xỉ nào như cũ, bất mãn cợt.
Ngu Linh Tê để ý thâm ý ở đáy mắt , liếc mắt con d.a.o khắc bàn còn cất , tò mò hỏi: “Gần đây ngươi đang làm thủ công?”
Ninh Ân liếc con d.a.o khắc một cái, bưng chén lên uống một ngụm mới : “Tùy tiện làm chơi chơi, về làm xong, sẽ đưa cho tiểu thư xem.”
Hắn nhắc đến “về ” với vẻ tự nhiên, như thể lâu trong tương lai là ly biệt, mà là đoàn tụ lâu dài.
Mê Truyện Dịch
Đang cảm khái, thấy Ninh Ân : “Có điều nếu hôm nay tiểu thư tới, bằng làm tham chiếu cho khắc ngọc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-173-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
“Tham chiếu?” Ngu Linh Tê chớp mắt, hiểu ý tứ của .
“Ngồi xuống.”
Ninh Ân đặt ly xuống, ý bảo Ngu Linh Tê lên giường nhỏ.
Ngu Linh Tê ấn ở giường, theo bản năng nghiêm chỉnh, thấy một tiếng cực nhẹ từ đỉnh đầu truyền đến.
Một tay Ninh Ân nắm lấy cánh tay nàng, một tay ấn thắt lưng nàng, hướng dẫn nàng tạo dáng dựa lên giường.
Lòng bàn tay ấm áp xuyên thấu qua lớp vải mỏng của chiếc áo mùa hè, dán sát lên làn da, Ngu Linh Tê khỏi căng thẳng chút.
“Thả lỏng.” Tay Ninh Ân vỗ nhẹ lên thắt lưng Ngu Linh Tê.
Ngu Linh Tê run lên, cam lòng mà trừng mắt liếc một cái.
Ninh Ân bật , vuốt phẳng vạt xiêm áo nàng.
Tà váy của thiếu nữ xinh mỹ lệ uốn lượn mà rũ xuống, lộ mũi giày xinh xắn.
Ninh Ân kỹ mỹ nhân thơm mềm đang tựa giường, ánh mắt dừng một chút búi tóc thuần tịnh của nàng, : “Hình như tiểu thư, cực ít đeo trâm cài.”
Sức quan sát gần đây của , bỗng nhiên trở nên cẩn thận hơn.
Ngu Linh Tê sờ sờ búi tóc, buồn ngủ : “Chưa tìm loại trâm thích hợp, trâm vàng tục khí, trâm bạc quá bình thường, bằng dùng dây châu hoa cột tóc cho tiện.”
Ngu Linh Tê cứ thấy giường của Ninh Ân là bất giác căng thẳng, dù thì hai giải độc giường tạo cho nàng ấn tượng quá sâu.
ngẫm thì cũng nghĩ bụng rằng: Suốt hai năm ở kiếp tư thế nào thử ?
Những kí ức nhăn nhúm đó vuốt phẳng lì, thẳng thớm từ lâu, chỉ còn đó cảm giác ung dung bình thản và đôi chút rung động lướt qua chớp nhoáng mà thôi.
Nàng tựa một lúc thì thấy buồn ngủ, cả cứng còng cũng mềm dần.
Chẳng Ngu Linh Tê ngủ từ lúc nào, đến khi tỉnh thì ánh mặt trời ngoài cửa sổ chuyển thành áng chiều đỏ rực, tà tà đổ bóng bên ô cửa sổ.
Ninh Ân khoanh chân ở cạnh giường, một tay chống mép giường, cúi sát gần, như thể đang thưởng thức một cuộn tranh đẽ vô ngần, nàng với ánh mắt nghiền ngẫm.
Ngu Linh Tê đối diện với đôi mắt đen của , nàng chớp chớp mắt, tỉnh cả .
“Ta ngủ bao lâu ?”