“Nhanh lên! Đừng để trưởng phát hiện.”
Ngu Linh Tê nhẹ nhàng thúc giục, ngọn đèn dầu chiếu đôi mắt xinh mà rực rỡ của nàng.
Lúc Ninh Ân mới dậy, theo nàng nhấc váy từng bước nhỏ, bước lên bậc thềm.
Mái nhà của lầu Vọng Tiên là một cái gác lửng bốn phía đều thông gió, thường các thư sinh, tài tử trèo lên để ngắm nơi xa.
Bởi khi gió lớn đêm lạnh, trong lầu bất cứ nào khác, chỉ một chiếc đèn làm bạn.
“Đây là nơi mới tìm thấy, tầm .”
Ngu Linh Tê , chìa tay đẩy khung cửa sổ , thoáng chốc bầu trời ban đêm như than, bầu trời đầy , cảnh đêm với ngọn đèn dầu uốn lượn khắp kinh thành đều thu tầm mắt.
Ánh sáng đạp trong mắt của Ninh Ân, khiến tập trung.
Hắn chậm rãi đến bên cạnh cửa sổ, quan sát cùng Ngu Linh Tê, những sợi vải cọ trong tiếng gió, xoa dịu trái tim đầy sự khó chịu.
“Tiểu thư biến mất lâu như , chính là vì tìm chỗ ?” Ninh Ân nhướng mày.
“Không thì ?”
Ngu Linh Tê : “Ta hết cả năm lầu, mới tìm thấy nơi ở như .”
“Vì ?” Ninh Ân chằm chằm nàng hỏi.
“Cái gì ‘vì ’?”
Ngu Linh Tê chìa tay vén sợi tóc mai gió thổi tung tai, nhẹ, nàng : “Không từng đồng ý sẽ đưa ngươi đến thả đèn cầu nguyện ? Dưới lầu nhiều như thế, tiện.”
Khi chuyện, nàng lấy bút mực và đèn giấy mà nàng chuẩn từ , để ở song cửa.
Nàng , ở đèn giấy một câu : Mọi chuyện đều như ý.
Rồi đó đưa bút cho Ninh Ân, dựa cửa sổ chống cằm, nàng : “Ngươi cũng , lẽ sẽ thực hiện thì ?”
Ninh Ân tin thần cũng tin quỷ, những thứ ấu trĩ đó ở trong mắt chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi mà thôi.
nhận lấy cây bút mang theo nhiệt độ cơ thể của Ngu Linh Tê, ở một chỗ trống khác của đèn, thoăn thoắt.
Ngu Linh Tê thấy sườn mặt của qua ánh đèn, chỉ thấy như qua mấy đời.
Đời , nàng cùng Ninh Ân xem cảnh hoa đăng, đáng tiếc thể thực hiện .
May mắn hôm nay nàng cuối cùng cũng bù đắp thiếu sót .
Cụp mắt xuống, dừng ở hàng chữ ướt át mà Ninh Ân mới xong.
Không thể sửng sốt.
Lời lời cay độc nào, chỉ là một câu nghiêm túc: Tuế Tuế thường an ninh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-167-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
*Tuế Tuế luôn an bình. (Tuế Tuế còn nghĩa là ngày ngày.)
Một câu quá đỗi bình thường, nhưng bởi vì bao gồm cả tên mụ của nàng và họ của mà vẻ bình thường.
Thấy nàng sững sờ, Ninh Ân đặt bút xuống : “Tiểu thư đối với chữ của , hài lòng chứ.”
Ngu Linh Tê bình tĩnh , gật đầu khen: “Chữ như , tất nhiên là hài lòng.”
Hai đời, chữ của Ninh Ân đều .
Mê Truyện Dịch
Ninh Ân nhạt : “Cái miệng của tiểu thư, rốt cuộc là khen , là đang khen chữ?”
“Vệ Thất ngươi xem, đời luôn thứ thể khiến vui vẻ, cũng thể khiến ngươi vui, ?”
Ngu Linh Tê đốt đèn, nụ liền nhuộm cùng ánh sáng.
Gác lửng gió lớn, nàng suýt nữa đỡ đèn giấy.
Ninh Ân giơ tay đỡ lấy hai bên, định giúp nàng đèn trời sắp nghiêng.
Bàn tay xếp lên , bóng ma bao phủ, cả Ngu Linh Tê đều Ninh Ân ôm trong lòng, cảm nhận tiếng hít thở nhẹ nhàng của phất qua tai…
Đầu ngón tay bất giác run lên, đèn trời tuột khỏi tay, lung lay bay lên bầu trời đêm.
Người ở đằng thuận thế đặt tay lên bệ cửa sổ, vẫn dùng tư thế vòng quanh đó dán , hề ý định buông tay .
“Còn chuyện càng vui hơn.” Hắn .
"Chuyện vui?"
Dáng vẻ tựa lưng n.g.ự.c quá nguy hiểm, Ngu Linh Tê thể đầu gương mặt Ninh Ân đang phản chiếu ánh đèn mờ ảo.
Ninh Ân cúi đầu khẽ "Ừ", hai tay chống lên bệ cửa sổ vây lấy nàng.
Đôi mắt của sâu trong ánh sáng mờ, giống như một ngôi che khuất bởi những đám mây.
Ngu Linh Tê ánh mắt hớp hồn, đột nhiên cảm thấy lúc Ninh Ân g.i.ế.c hai mắt cũng sáng ngời.
Gió đêm thổi bay ba nghìn chiếc đèn trời, dáng in bóng ở đầu cầu thang cũng khẽ lắc lư.
Ninh Ân giơ tay lên, đỡ gáy nàng, dáng vẻ ôn nhu, dịu dàng khiến khác hoảng hốt.
"Ta cũng nên đáp lễ , tiểu thư."
Hắn tùy ý nghiêng đầu, khi thở của phả lên môi nàng, Ngu Linh Tê mở to mắt.
Vào khoảnh khắc bất ngờ đó, nàng dường như quên luôn phản ứng.
Một là bởi vì Ninh Ân hiếm khi chủ động hôn nàng. Kiếp kiếp cộng cũng chỉ chủ động một khi ở trong nhà kho tràn ngập Cực Lạc hương, hơn nữa lạnh nhạt, một chút cảm xúc.