“Khụ khụ.” Ngu Hoán Thần ở đằng hắng giọng thật mạnh.
Ngu Linh Tê liền kìm nén những câu từ là khen ngợi, chớp mắt, nhấc váy lên xe ngựa.
Một nửa bầu trời là màu son của ánh chiều tà vẫn tắt, một nửa bao phủ bởi màu xanh thẫm của cảnh hoàng hôn, như là ranh giới giao giữa ánh sáng và bóng tối ở cõi trần, một biển đèn uốn lượn.
Trên đường tấp nập, chơi nhiều.
Xe ngựa khó khăn, đều chặn ở cổng ngõ, nửa tiếng cũng di chuyển bao nhiêu.
Cứ tiếp tục như chặn đến bao giờ, đành xuống xe bộ, thi vệ theo rời nửa bước.
Ngói tứ* đang biểu diễn chơi lửa, đàn ông c.ởi trần phun ngọn lửa cao một mét, dẫn đến tất cả đều vỗ tay khen ngợi.
*Vào thời nhà Tống và nhà Nguyên, nó là một thuật ngữ chung để chỉ các địa điểm giải trí.
Thanh Tiêu ở đằng dẫn đường, Ngu Linh Tê và Ninh Ân cạnh , Ngu Hoán Thần cùng Tô Hoàn, Ngu Tân Di cuối cùng.
Tô Hoàn xoa Băng Ngọc Kiếm Tuệ lau sạch ở trong tay áo, mặt hiện lên một chút lo lắng ngọt ngào, một đôi mắt mèo dịu dàng luôn đàn ông trẻ ở bên cạnh.
Tiếc là dường như trượng phu tâm sự, mắt vẫn luôn chớp, cứ chằm chằm tên thị vệ tên là Vệ Thất ở đằng .
Nàng mở miệng vài tặng quà, nhưng vẫn tìm thấy cơ hội thích hợp.
Ngu Linh Tê đương nhiên cũng cảm nhận ánh mắt tìm tòi của trưởng, khỏi mím môi , giả vờ thẳng, trầm giọng xuống, : “Vệ Thất, trưởng đang ngươi, thể hiện chút.”
Lòng nàng hiểu rõ, khiến nhà chấp nhận phận của Ninh Ân, giấu là .
Đơn giản thoải mái đưa Ninh Ân , để lộ mặt nhất, xóa bỏ nghi ngờ của trưởng.
Ninh Ân đoán suy nghĩ của nàng chứ, cũng là dáng vẻ mắt thẳng : “Tiểu thư, lúc nào thể hiện ? Hả?”
Tiếng “Hả” âm cuối cao, mang theo sự mê hoặc, giữa tiếng ồn ào của phố xá càng êm tai hơn.
Ngu Linh Tê cong mắt , dừng bước chân .
Nàng tiệm nước đá đang đông đến ở bên cạnh, với Ngu Hoán Thần đang âm thầm cả đoạn đường: “Huynh trưởng, thể mua một bát nước lạnh ?”
Ngu Hoán Thần từ chối cho ý kiến, Ngu Linh Tê liền vui vẻ mua.
Nàng mua mười bát nước đá, chia cho tỷ và hầu đều là nước vải và nước quả dương mai. Chỉ hai bát chè nho, nàng giữ cho và Ninh Ân.
Nàng tặng cho tất cả nước đá, chỉ vì để cho Ninh Ân thể ăn bát chè nho ngon miệng ngọt mát một cách hợp lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-165-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ngu Hoán Thần nghi ngờ, chỉ nhíu mày cầm lấy bát của thê tử, xụ mặt : “Nàng thể hàn, ăn ít thôi.”
“Uống thêm một ngụm, chỉ một ngụm!”
Tô Hoàn lưu luyến vị ngọt của nước vải, duỗi một ngón tay nhẹ nhàng cầu xin: “Phu quân?”
Ngu thiếu tướng quân đối mặt với trăm nghìn quân địch cũng đổi sắc mặt, thua bởi đôi mắt to như mắt mèo của thê tử.
“Vệ Thất, cho ngươi.”
Lợi dụng lúc tỷ để ý, Ngu Linh Tê đưa một bát trong đó cho Ninh Ân, bản bưng lên một bát khác, cái miệng nhỏ nhấm nháp một cách duyên dáng.
Trên quả nho lạnh màu tím nhạt, đổ thêm sữa bò trắng tinh thơm ngát và mật ong màu hổ phách, sự nổi bật của ánh đèn đường dài, khí lạnh dần tản mát .
Ninh Ân dùng muỗng nhỏ múc một miếng, từ từ đưa trong miệng.
Cảm giác mát lạnh tràn khắp đầu lưỡi, hòa tan thành hương trái cây chua nhẹ mà ngọt.
“Ăn ngon ?”
Ngu Linh Tê nhỏ giọng hỏi, những bông hoa kết cườm búi tóc nàng phản chiếu ánh sáng ấm áp.
Ninh Ân bỗng nhiên một suy nghĩ, nếu thể pháp thuật, biến bóng ồn ào náo động đầy đường đều biến mất, như , sẽ chút do dự mà sử dụng.
Như , liền thể thoải mái ôm mắt trong lòng, nặn xương máu.
“Thiếu chút mùi vị.”
Ninh Ân mở đôi môi mỏng mà bình luận, trong mắt cũng tràn tình cảm ấm áp sâu lắng, : “Ăn ngon bằng tự tay tiểu thư cho ăn quả vải hạt sen.”
Ngu Linh Tê giật , đó mặt nàng xanh , dùng mắt hiệu với : Đừng lòng tham đáy.
Mê Truyện Dịch
Vì thế Ninh Ân vui vẻ mà to.
Hắn cùng nàng thưởng thức cùng một vị chua ngọt, dạo giữa dòng sông chảy ngược dòng.
Lầu ba của lầu Vọng Tiên một chiếc cầu tranh nguy nga lộng lẫy, vắt ngang hai đầu phố, giống như là cầu ô thước xây ở giữa trung, trở thành nơi ngắm đèn nhất của đêm Thất Tịch.
Đường Bất Ly chuẩn xong trái cây và rượu thịt, chờ ở phòng riêng.
Phía nàng, một đàn ông xa lạ đang cạnh.