Ngu Linh Tê cầm quạt che mặt, lông mày cong lên ý . Nàng nắm lấy tay Ngu Tân Di, nhẹ nhàng : “Hôm nay là ngày đại hỉ của trưởng, tỷ nhường nhịn một chút ?”
Lúc Ngu Tân Di mới giận dữ từ bỏ, xoay tiếp đón khách nữ.
Ngu Linh Tê nhờ Hồ Đào giúp chuẩn bánh, dặn dò: “Nói với thiện phòng, bánh sen lát nữa mới đưa lên, nếu để nguội sẽ dính.”
Nàng đang thì tiếng ngọc bội leng keng, một giọng trong trẻo vang lên từ phía : “Nhị .”
Ngu Linh Tê xoay thì thấy Tiết Sầm một ngọc quan áo gấm nắng hè thiêu đốt, khoan khoái nhẹ nhàng như tuyết núi, khẽ mỉm với nàng.
Hôm nay ăn mặc lịch sự, cũng giọng khách át giọng chủ, ôn hòa khiêm tốn hơn bình thường.
Ngu Linh Tê sững sờ một lúc mới nhớ hôm nay Tiết Sầm là phù rể của trưởng.
Nàng thi lễ, : “Sầm ca ca, về nghỉ ngơi một chút , một lúc lâu đoàn đón dâu mới xuất phát.”
Tiết Sầm vẫn như cũ, nhưng ánh mắt vẻ lo lắng hơn một chút, lắc đầu : “Huynh mệt.”
“A Sầm! Tiểu tử ngươi theo đón dâu mà mặc như , định mê hoặc bao nhiêu cô nương nữa đây!”
Ngu Hoán Thần tới, lắc lắc bả vai của Tiết Sầm: “Ta thành hôn , khi nào ngươi mới chịu cưới nhà hả?”
Ngu Linh Tê lường trưởng đùa giỡn hôn ước giữa hai gia đình, nàng vội hắng giọng: “Nương gọi đến giúp, các trưởng cứ tiếp tục chuyện.”
Dứt lời, nàng nâng váy, vội vàng thoát khỏi nơi thị phi .
Ánh mắt Tiết Sầm dõi theo bóng dáng kiều diễm rời , dư vị đọng .
Nàng là, “các” trưởng.
Ngu Hoán Thần nhận sự khác biệt nhỏ , chỉ thấy thẹn thùng nên vỗ vỗ Tiết Sầm : “Đi thôi, A Sầm. Ta vẫn cần ngươi giảng giải nghi thức đón dâu, sợ đến lúc đó sẽ quên mất.”
Tiết Sầm đè nén sự cô đơn trong đáy mắt, ấm áp như khi, gật đầu : “Được.”
Đến giờ lành, đoàn đón dâu chậm rãi xuất phát từ Ngu phủ.
Chập choạng tối, cuối cùng họ cũng nghênh đón kiệu hoa của Tô phủ trở về, Ngu Hoán Thần và cô dâu mỗi nắm lấy một đầu lụa đỏ, sánh vai thảm đỏ dài và nhà chính bái đường.
Sau khi bái đường, họ đưa về dinh thự của Ngu Hoán Thần ở phía tây phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-143-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Cuối giờ Dậu, đèn đuốc rực rỡ, trong phủ sáng như ban ngày. Sau khi đồ uống , họ hàng thích của Ngu phủ làm lễ chào hỏi cô dâu.
Lúc cô dâu cởi bỏ chiếc khăn che mặt, Ngu Linh Tê mới thấy diện mạo của tẩu tử.
Nàng là một nữ tử thanh tú xinh , lông mày như lá liễu, đôi mắt như lưu ly, vóc ước chừng chỉ tới bả vai của trưởng. Ngu Hoán Thần cao lớn nên khiến nàng trông nhỏ nhắn đáng yêu…
Chỉ vẻ ngoài của nàng một cách đơn thuần, Ngu Linh Tê thể nào liên tưởng hình ảnh nữ nhân cứng đầu ở kiếp , thà đầu bù tóc rối còn hơn tái hôn.
Tô Hoàn lượt hành lễ chào cha chồng và Ngu Tân Di, đó mới bước đến mặt Ngu Linh Tê.- , truyện hơn app TYT -
Ánh mắt của hai chạm , trong mắt Tô Hoàn rõ ràng hiện lên một chút kinh ngạc. Nàng liếc Ngu Linh Tê, dịu dàng cúi chào: “Muội .”
Mê Truyện Dịch
“Tẩu tẩu.” Ngu Linh Tê cũng đáp lễ.
Dựa ký ức kiếp , Ngu Linh Tê vốn dĩ ấn tượng về Tô Hoàn, khỏi mỉm nàng.
Sau nghi thức chào hỏi chính là đêm động phòng hoa chúc.
Cha nương trở tiếp đón khách khứa của lễ cưới, Ngu Linh Tê mới dặn dò Hồ Đào: “Tô tiểu thư bận rộn cả một ngày, chắc cũng đói , ngươi chuẩn ít cháo và điểm tâm chăm sóc thiếu phu nhân cho .”
Hồ Đào nhanh nhẹn lời, dẫn theo hai tiểu tỳ thu xếp.
Hôm nay, lúc màn đêm buông xuống, biển đèn phản chiếu ánh lụa đỏ hỉ tự, vô cùng mỹ lệ.
Từ phía tây phủ trở về nhà chính sẽ qua một sơn trì hoa uyển, tâm tình Ngu Linh Tê , nàng cầm lấy đèn lồng tay tiểu tỳ : “Ngươi cần theo, bộ một .”
Nàng vui vẻ bước ánh trăng sáng, xuyên qua tán hoa tử vi, đó liền thấy Ninh Ân đang thẳng cánh cổng tròn ngăn cách hai phủ.
Dường như đợi ở đây lâu, cũng dường như chỉ dạo một cách tùy ý.
Ngu Linh Tê kinh ngạc, lon ton chạy tới gọi: “Vệ Thất!”
Ninh Ân vẫn yên nhúc nhích, chờ nàng tới.
“Sao ngươi ở đây?” Chiếc váy lụa màu đỏ của Ngu Linh Tê tung bay, khi nàng ngẩng đầu , ánh sáng ấm áp của đèn lồng lóe lên trong mắt nàng.
Ninh Ân cho nàng về việc thừa dịp lễ cưới ở Ngu phủ tay g.i.ế.c một vài kẻ ngáng đường. Nhân tiện…