Tiểu hài nhi hít hít mũi, cắn ngón tay ngơ ngác .
“ mà, vội trở về sửa chữa , bỏ qua cho tiểu hài tử ngươi đấy.”
Ninh Ân dựng một ngón tay lên, làm thành tư thế đừng lên tiếng.
Sau khi mở cửa, tùy tiện mất.
…
Ngày mai là Tiết Đoan Ngọ, đám hầu treo cây ngải cứu lên cửa, rắc hùng hoàng xung quanh.
Ngày hàng năm, Ngu phu nhân sẽ ở phòng ăn gói nhiều bánh ú, và cả tiền thưởng để cho đám hầu trong phủ.
Đám hầu xếp hàng lĩnh thưởng, viện vô cùng náo nhiệt.
Ngu Linh Tê rảnh rỗi chuyện gì làm, cũng tự tay thắt dây ngũ sắc trường thọ, tặng cho trong nhà mỗi một cái.
Còn một cái, nàng giấu trong ống tay áo.
Giờ Tỵ tới, hôm nay khéo cũng là ngày lấy thuốc cuối cùng.
Tuy hôm nay thể còn nóng nữa, nhưng để an vẫn uống hết một ngày cuối cùng cho khỏi hẳn.
Ngu Linh Tê rõ tính tình của Ninh Ân, đương nhiên chẳng thèm đến viện để ăn tết cùng , nghĩ một chút, nàng sai nô tì chuẩn mấy cặp bánh ú nóng hổi, cùng với một bình rượu thuốc, bỏ trong một cái giỏ tự mang đến phía hậu viện.
Lúc Ngu Linh Tê đẩy cửa bước , Ninh Ân đang tỉ mỉ rửa tay, bàn dài một lọ hồ nhão, còn bút lông, giấy và đồ kê bút.
“Vệ Thất, ngươi lấy hồ dán để làm gì?” Ngu Linh Tê đặt lồng đựng thức ăn lên bàn, nghi ngờ hỏi.
Ninh Ân trả lời, chỉ nhẹ nhàng vẫy vẫy nước dính tay, cong chân xuống : “Tự làm.”
Ngu Linh Tê , đang đến thuốc giải độc cho ngày hôm nay.
Ngu Linh Tê chằm chằm đôi môi nhợt nhạt của Ninh Ân một lát, cuối cùng nàng nhẹ nhàng nín thở, chống bàn nghiêng qua Ninh Ân.
Nàng nghĩ nó cũng giống như cách “lấy” ngày hôm qua, nhưng khi cánh môi nàng nhẹ nhàng dán , mới phát hiện giữa môi và răng hề gì hết.
Hô hấp Ninh Ân dừng một lát, đó nở nụ .
Ngu Linh Tê suốt ngày săn nhạn, nhưng nhạn b.ắ.n mắt, đầu tiên rối rắm như thế, hai mắt dần đỏ lên, giống như đang trêu ngươi khác.
Nàng lùi một chút, mím môi thở hổn hển: “Ngươi gạt ?”
“Tiểu thư liều mạng xông đến khi dễ , còn cắn một cái nữa, thật chẳng lý lẽ gì cả.”
Ninh Ân từ từ chớp chớp mắt, giơ hai tay ướt sũng nhưng sạch sẽ lên: “Tay của ướt, nên tiểu thư tự đến lấy thuốc thôi.”
Chỉ chuyện thuận tay lấy thuốc thôi, nên làm nhiều chuyện lừa gạt như thế.
Ngu Linh Tê bất đắc dĩ, nhẹ giọng hỏi: “Ở thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-140-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ninh Ân rũ mắt: “Trong ngực.”
Ngu Linh Tê đưa tay, dò xét lung tung trong áo .
“Phía , qua trái một chút.”
Ninh Tê ừm một tiếng: “Tiểu thư sờ chỗ nào đấy?”
“Ta làm gì? Cũng chạm ngươi.”
Không gì cũng thành gì , Ngu Linh Tê tức giận liếc một cái.
Thật vất vả mới lấy lọ thuốc, Ngu Linh Tê thở phào một , dứt khoát xuống.
Mê Truyện Dịch
Bỏ thuốc miệng, nuốt xuống, nhưng bởi vì thuốc quá đắng mà thể thở nổi, vội vàng châm một ly uống cạn, nuốt viên thuốc xuống.
Ninh Ân cơ hội “tự làm” nàng thấy bớt đắng, chỉ nhẹ nhàng vuốt bụng, chút tiếc nuối.
Ngu Linh Tê coi như thấy tâm tư của , đợi khi cay đắng qua , mới lấy bánh ú và rượu thuốc , xếp lên bàn.
“Ngày mai là Đoan Ngọ, đặc biệt mời ngươi đến ăn đấy.”
Nói xong, Ngu Linh Tê sờ sờ cổ tay áo, nhẹ giọng : “Ngươi đưa tay .”
Ninh Ân xoay đầu sang một bên, nàng làm cái gì.
vẫn thuận theo ý mà đưa tay trái , đặt tay lên bàn.
Ngu Linh Tê đưa mắt sang, lớp băng vải màu trắng mơ biến mất. Cẩn thận nghĩ , giống như mấy ngày nay cổ tay lớp băng vải màu trắng nào.
Lại thuận miệng hỏi: “Đồ kỷ niệm của ngươi ?”
Ninh Ân lập tức hiểu ý nàng, từ từ nâng mắt nàng, : “Ném .”
Ngu Linh Tê bỗng thấy buồn .
Nếu thật sự ném , đương nhiên vẻ mặt sẽ lãnh cảm, chứ bình tĩnh chằm chằm nàng chờ xem phản ứng như thế .
mà đeo băng vải , nhắc nhở nàng hơn mười ngày trong mật thất chùa Kim Vân xảy cái gì, ngược Ngu Linh Tê còn cảm ơn trời đấy.
Nàng nhạt, mở to mắt : “Ném thì ném , đưa ngươi cái khác hơn.”
Dứt lời, nàng lấy dây trường mệnh cất trong ống tay áo , nhẹ nhàng đeo lên cổ tay Ninh Ân.
Da trắng bệch, dây ngũ sắc trường mệnh cổ tay , toát lên một vẻ thể nên lời.
Ninh Ân cúi đầu , chớp mắt chằm chằm đầu ngón tay thoăn thoắt của nàng, hỏi: “Tiểu thư làm?”
Ngu Linh Tê thoải mái “ừm” một tiếng.
“Hôm qua ngươi khiến suy nghĩ, lúc đang thắt dây trường mệnh , nên còn suy xét một chút.”