Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Mỹ Nam Phản Diện - Chương 127: Gả Cho Mỹ Nam Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-07-05 07:32:50
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

mà nóng, vẫn nóng.

Khát vọng canh an thần đè nén lúc càng phản phệ gấp bội, mãnh liệt như vỡ đê, xông đến mức khiến cho đầu óc nàng mê man, chân tay cũng mềm oặt, bất lực như sợi mỳ đun sôi.

Nàng , thời gian phát độc thứ ba rốt cuộc cũng đến .

Không sớm muộn, hết đến khác cứ là ngay lúc .

Ý thức mơ mơ hồ hồ, cả lắc lư chao đảo, Ngu Linh Tê phân biệt đang trong mơ tỉnh.

Nàng khó chịu siết chặt chăn đệm, chăn thêu nước Thục thượng đẳng nàng nắm chặt dúm dó một mảnh. vẫn vô dụng, thể của nàng đang run rẩy một cách mất khống chế. Mỗi một tấc da thịt đều đang kêu gào cần trấn an.

Nàng nhớ đến Ninh Ân, gặp , như mê , đuổi theo sự phóng túng, hoang đường trong giấc mộng.

Một khi kiềm chế thì thể như nổ tung, so với cạo xương lóc thịt càng đau khổ hơn nhiều.

Ngu Linh Tê cầm ly lạnh chuẩn xong bàn , nhưng tay chân căn bản còn chút sức, nước đổ hết ngoài.

Nàng nắm chặt lòng bàn tay đến chảy máu, cắn góc chăn, lặn lộn một lúc lâu, cuối cùng lảo đảo xuống giường, mở cửa phòng .

Đêm khuya, Hồ Đào và nhũ mẫu Dạ Dản đang ngủ ngon lành trong phòng bên cạnh, ngáy khò khò.

Ngu Linh Tê thậm chí còn quên xỏ giày, đôi tất trơn màu trắng mảnh mai giẫm lên hành lang bằng gỗ mà phát tiếng động.

Liều thuốc an thần nặng như thể ngăn chặn độc tính. Nàng chóng mặt khô nóng, cả như bước mây, loạng choạng phương hướng, chỉ mò mẫm về phía theo bản năng.

Con đường mà ngày thường thể với nửa tách dường như điểm cuối.

Chân nàng mềm nhũn , Ngu Linh Tê đỡ cánh cổng tròn ngã xuống đất, thủy triều đen kịt từ tứ phía kéo nàng xuống như một cơn lốc.

Nàng ghét cảm giác đó, nhưng cơ thể nàng thể kiểm soát .

Xa xa thể thấy tiếng bước chân chỉnh tề của thị vệ tuần tra ban đêm, thấp thoáng đèn lồng của tuần tra đêm, đang tiến đây.

Ngu Linh Tê còn sức để dậy, chiếc váy ngủ trắng của nàng vô cùng nổi bật trong màn đêm.

Nàng tự véo lòng bàn tay , thậm chí còn tự sa ngã mà nghĩ: Ai cũng , chỉ cần họ thể giúp nàng thoát khỏi biển khổ...

Trong tầm mơ hồ và méo mó, một đôi ủng da quen thuộc hiện .

Ngu Linh Tê sững sờ một lúc, theo vạt áo tối tăm hướng lên , thấy một khuôn mặt quen thuộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-127-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]

Ánh trăng vô cùng nhợt nhạt, phủ lên như một lớp sương giá.

Đối mặt với ánh mắt tan rã của nàng, Ninh Ân khẽ “chậc” một tiếng, xổm xuống một lúc mới : “Tiểu thư đang kìm nén cái gì?”

Giọng nặng nề, vẻ vui.

Thị vệ tuần tra sắp đến chỗ hành lang gấp khúc, như thể sẽ chiếu đèn đây bất cứ lúc nào, thấy sự bối rối vì trúng độc của nàng.

Ngu Linh Tê cắn môi, dùng sức lực cuối cùng để kéo chặt vạt áo Ninh Ân.

Ninh Ân ung dung nhúc nhích, cho đến khi bước chân của đội tuần tra đến góc tường ngăn cách, vạt áo tối màu nắm chặt tạo thành nếp nhăn, mới động tác

Duỗi tay ôm lấy Ngu Linh Tê lòng, trốn gian chật chội trong góc phía núi giả.

Bóng đen bao phủ, hương vị khô mát Ninh Ân chắc chắn là một cám dỗ c.h.ế.t , khiến nàng nhớ đến hai nghiện đó.

Nàng chịu khống chế mà phát một âm thanh “A” nhẹ, đó che miệng ép trong ngực.

Giọng hạ thấp của Ninh Ân từ đỉnh đầu vang lên khiến lồ.ng n.g.ự.c rung động: “Im lặng.”

Vải dính vải, Ngu Linh Tê mơ màng hồ đồ phát hỏa, cắn chặt môi .

Gần như cùng lúc, thị vệ cầm theo đèn lồng chiếu về phía cánh cổng tròn, ánh trăng yên tĩnh, con đường bằng sỏi đá chiếu đến trắng xóa.

Mê Truyện Dịch

“Quái lạ, rõ ràng thấy động tĩnh.” Giọng cách đó đến mười bước.

“Có lẽ là con mèo.” Một khác .

Thị vệ một lúc bỏ .

Thân thể của Ngu Linh Tê chịu đựng đến cực điểm, lập tức liền yếu ớt mềm nhũn, Ninh Ân kịp thời bắt lấy.

Vòng eo thon thả như xương thể ôm hết bằng một tay, Ninh Ân siết chặt cánh tay, mắt nàng, nhỏ giọng : “Phòng ngủ an lắm, thiệt thòi cho tiểu thư đến chỗ của ?”

Ngu Linh Tê nóng đến mức tỉnh táo, cái miệng nhỏ hô hấp dồn dập, cái gì cũng chỉ thể gật đầu đồng ý.

Một chiếc áo choàng lớn màu quạ phủ xuống, bao phủ Ngu Linh Tê.

Ngay lập tức, cả nhẹ nhàng rơi xuống, nào một cánh tay mạnh mẽ nhấc lên. Lòng bàn tay ấm áp áp chân nàng, nàng vô thức rụt trong n.g.ự.c của Ninh Ân.

Loading...