“A!”
Cùng với tiếng gãy tay giòn giã, đao kiếm rơi xuống đất, thích khách bị bóp cổ họng.
Hắn mở to hai mắt, đưa tay xoa cánh tay như kìm sắt của thiếu niên, lại nắm lấy dải lụa màu trắng hạnh quấn quanh cổ tay hắn.
Dải lụa trơn lỏng lẻo rơi xuống, bị gió đêm thổi qua, phiêu đãng bay lên trung, bị thiếu niên kịp thời há miệng cắn, mím chặt răng.
Cảnh tượng cuối cùng tên thích khách nhìn thấy, là thiếu niên mím dải màu trắng hạnh đó, mái tóc đen lòa xòa trong gió, khôi ngô như một vị thần tôn kính, ̀n nhẫn như Tu La.
Thi thể của thủ lĩnh thích khách bị ném mặt đất, dưới rất nhanh xuất hiện một vũng máu đặc màu tím sẫm.
Ninh Ân lau tay sạch sẽ bước về phía trước, ánh mắt dừng ở tay thích khách chạm vào dải , khẽ cau mày.
Nhấc giày dẫm lên bàn tay đó, ghì chặt, dùng sức nghiền nát.
Cho đến khi xương cốt nghiền thành bột máu thịt lẫn lộn, hắn mới cắn một đầu dải quấn lên cánh tay trái, thắt một nút.
“Đưa những tên này về, xử lý sạch sẽ.” Hắn lệnh.
Lập tức có thuộc hạ lên tiếng trả lời nhảy , kéo thi thể thủ lĩnh thích khách vào sâu trong rừng rậm.
Mây bay ̉n , trăng tròn phản chiếu trong vũng đặc, bị nhuộm thành màu tím đỏ rực rỡ.
Một đêm yên tĩnh trong kinh thành.
Ngày hôm , thị vệ Ngu Linh Tê phái thuận lợi tiếp ứng cho Ngu Tân Di.
Nhân chứng trộm lương thực bị bắt cùng với mật thư bị chặn đưa đến Đại lý tự, chứng cứ chỉ thẳng Đông cung Thái tử, nhất thời triều ̀nh xôn xao.
Mê Truyện Dịch
Chưa kể đó là lương thực cứu tính mạng người, ba vạn thạch lương thực đủ nuôi sống một đội quân ̣o phản bức vua thoái vị, Thái tử tuổi còn trẻ kết bè kết cánh, đây đối với Hoàng đế đa nghi cao tuổi mà nói chắc chắn là đụng phải nghịch lân.
Thái tử bị giam ở Đông cung, Hoàng hậu xõa tóc chân đất, quỳ bên ngoài điện Thừa Đức cả buổi chiều.
Cục diện trong triều như thế nào, Ngu Linh Tê đã ̉nh bận tâm.
Việc điều tra chứng thực lần này tỷ đã quá thuận lợi, nếu phải vận khí kinh người, cũng chỉ có thể là có người âm thầm giúp đỡ.
Có năng lực và mưu sách này, Ngu Linh Tê chỉ có thể nghĩ đến một người.
Đầu hạ, côn trùng kêu vo ve, Ngu Linh Tê chỉ mặc y phục mỏng mùa hè, nhưng vẫn cảm thấy khô nóng khó chịu.
Loại nhiệt này giống như cái nóng bên ngoài, càng giống như là sự nóng nảy bất an sinh từ trong cơ thể, cho dù chỉ ngồi, hai má cũng nóng bừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-121-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Mấy ngày trước lương thực cứu tế do trưởng vận chuyển gặp sự cố, lòng nàng căng thẳng, quan tâm đến việc khác, bây giờ thả lỏng, mới phát hiện cơ thể có chút khác thường.
Ngu Linh Tê tính ngày , cách chất độc phát ́c lần thứ ba, chỉ có hai ngày cuối cùng.
Không khỏi giật mình, biết phải làm gì mới tốt.
Thuận theo như lần trước ?
như thế, Ninh Ân coi là gì đây? Nàng ở trong mắt Ninh Ân, được coi là gì?
“Tiểu thư, mặt người bị vậy?” Hồ Đào bưng nước trà vào cửa, quan sát sắc mặt đỏ ửng của nàng.
“Không có gì đáng ngại.”
Ngu Linh Tê vỗ vỗ hai má tỉnh ́o, đứng dậy nói: “Trong phòng quá khó chịu, dạo trong viện một chút.”
Gió đêm ̣t vào mặt, cuối cùng cũng giảm bớt khô nóng.
“Tiểu thư gần đây, dường như rất thích phong cảnh hậu viện.” Hồ Đào ở một bên nâng đèn dẫn đường, vô tình nói.
Ngu Linh Tê hoàn hồn, mới phát hiện bản lại bất tri bất giác đến nhà hậu viện.
Cũng biết có phải do dược tính , số lần nàng nhớ tới Ninh Ân rõ ̀ng tăng lên, thậm chí đến mức công tư bất phân, đây cũng phải là điềm lành gì.
Ngu Linh Tê mím môi xoay người, đang muốn đổi đường , lại thấy tiếng mở cửa cót két ở dãy nhà .
Ninh Ân giống như nhận được sự đấu tranh của nàng, ngẩng đầu lên cửa, gọi một tiếng: “Tiểu thư.”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp trong trẻo của hắn, chân Ngu Linh Tê giống như là mọc rễ sai khiến, dừng ̣i chỗ.
Một lúc lâu , nàng cam chịu nhắm mắt khẽ thở dài.
Bảo thị tỳ lui, nàng xoay người nhìn thiếu niên mặc y phục đen chậm ̃i bước xuống bậc, nhẹ giọng nói: “Đêm nay trăng tròn, Vệ Thất dạo với người.”
Thời kỳ hoa của cây hoa ngọc lan đã qua, bóng đổ xiên ngang, cắt ánh trăng thành vô số khối màu loang lổ.
Hai người một trước một qua hành lang, về phía vườn hoa nhà thủy ̣.
“Tỷ bình an về kinh, nhân chứng và chứng cứ đánh tráo lương thực cứu tế đều đã giao cho Đại Lý tự.”
Ngu Linh Tê trước lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh, đôi mắt ẩm ướt nhẹ nhàng chuyển hướng nhìn Ninh Ân phía : “Suốt chặng đường đều rất thuận lợi, có thể thấy có quý nhân che chở.”
Ninh Ân ý của nàng, vẻ mặt lạnh nhạt đứng ngoài cuộc: “Tiểu thư cần nói xa nói gần, là vì chính mình.”