Gả Cho Đầu Bếp TN 60 [Xuyên Không Trùng Sinh] - Chương 159

Cập nhật lúc: 2025-11-08 10:45:30
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

159.

Rất lòng những lớn tuổi.

Vương Anh còn hỏi nữ bác sĩ về chuyện hộ sinh, đối phương cũng rõ từng điều.

“Hộ sinh chỉ cần các chữ thông dụng, trình độ tiểu học lớp hai là . Đến chỗ chúng học một thời gian, thi là .”

Nữ bác sĩ họ Vệ với vẻ mặt hòa nhã: “Có gì hiểu cứ hỏi bất cứ lúc nào, họ Vệ.”

Vương Anh lập tức đáp: “Vậy cảm ơn cô Vệ ạ.”

Vương Anh khéo léo như , mấy lập tức cảm thấy lép vế, Vương Anh lấn át nên thể hiện .

Tôn Nhị Đào còn đỡ, trong lòng cô thoải mái, nhưng thấy vẻ mặt khó chịu của khác cảm thấy, Vương Anh nổi bật còn hơn là Chiêu Đệ nổi bật.

Tôn Nhị Đào ưa Chiêu Đệ, đương nhiên thấy Vương Anh, dễ hơn một chút, lấn át thì hơn.

Vương Anh xong bài giảng chào tạm biệt bác sĩ Vệ, đạp xe , nán chuyện với mấy .

Cô đạp xe xa, phía một cô gái trẻ phì một tiếng: “Đồ hám danh!”

Ý là mắng Vương Anh chỉ lo bợ đỡ quyền, giỏi luồn cúi.

Chiêu Đệ liếc mắt một cái, nhỏ nhẹ: “Chị Nhị Đào, chở chị ? Đại đội sát bên cô , tiện đường mà?”

Tôn Nhị Đào trợn mắt, Tôn Chiêu Đệ tưởng cô ngốc ?

“Người nợ gì , dựa chở về chung? Còn cô đấy, nhớ là nợ một mẩu bút chì và một tờ giấy, nhớ trả .”

Tôn Nhị Đào thèm để ý đến hai , Vương Anh tuy vẻ lạnh lùng, nhưng dù cũng cho mượn bút chì và giấy. Có giỏi thì mặt , lưng mắng hám danh thì là gì.

Tôn Nhị Đào bỏ , để Chiêu Đệ c.ắ.n môi phía .

Chiêu Đệ vốn định trả mẩu bút chì, nhà cô cũng điều kiện đó. Tôn Nhị Đào chỉ khiến cô cảm thấy hổ.

Hai cô gái trẻ cũng tức giận: “Miệng chẳng lời nào tử tế!”

Chiêu Đệ cũng rời với vẻ mặt cảm xúc, Tôn Nhị Đào đáng ghét, hai cũng là đồ hèn nhát, dám câu c.h.ử.i nào mặt chính.

 

Vương Anh về nhà, cô với Điền Hữu Phúc và Ngô Quế Hoa về việc tập huấn, để tránh việc trong đại đội tìm thấy khám bệnh mà tốn thời gian.

Vừa về đến nhà, bên ngoài bắt đầu đổ mưa.

Vương Anh đang nghĩ xem nên mang ô đưa cho Từ Sương , thì ngờ Từ Sương trở về ngay đó, đội mưa lớn.

“Sao tan giờ ?”

Từ Sương lắc đầu: “Trời mưa, việc ở quán cũng nhiều, xong sớm thì về luôn.”

Hễ trời mưa, đến quán ăn liền giảm hẳn, Từ Sương cũng đợi vô ích, nên gói sủi cảo, bánh bao, để một ít thịt kho trong quán. Gặp khách đến uống rượu, mấy món cũng đủ để đối phó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-dau-bep-tn-60-xuyen-khong-trung-sinh/chuong-159.html.]

Vương Anh rót cho Từ Sương một cốc nước nóng, Từ Sương nhà lau quần áo .

“Nhà vẫn thiếu chỗ tắm. Cứ trời mưa là tiện tắm ngoài sân.”

Từ Sương xây tường rào cao, cũng sợ trộm, thường ngày đều tắm vòi sen ngoài sân. Vương Anh thì tắm ở phòng giữa trong nhà, nhưng cũng là bất tiện.

Vương Anh nhân cơ hội : “Hay là xây một phòng tắm nhỉ?”

nhớ phòng tắm, mỗi tắm ở phòng giữa đều để ý nước văng tung tóe, phiền phức c.h.ế.t.

Từ Sương: “Bây giờ tiện xây, tập hợp đủ , đợi đến mùa thu mát mẻ tính.”

Đây là quy trình xây nhà ở nông thôn, đều tranh thủ xây mùa thu, lúc đó nông nhàn, dễ tập hợp nhân công.

Vương Anh còn nghĩ đến cái khác: “Làm một cái bồn tắm lớn, mùa đông cũng thể tắm.”

Từ Sương: “Được. Còn thêm một cái ống nước chảy từ xuống, thấy nhà sư thúc ở tỉnh thành cái đó.”

Vương Anh nghĩ đó chẳng là vòi sen ?

Trong lòng vui mừng: “Tuyệt quá.”

Bữa tối Từ Sương món trứng xào mộc nhĩ, gà trống nhỏ trong nhà ăn hết dịp Tết, bây giờ chỉ còn một con gà mái, mỗi ngày đẻ hai quả trứng, quả là mẫu trong giới gà.

Vì cuộc sống gia đình khá giả, Từ Sương cho Vương Anh mang trứng bán, trứng để nhà ăn.

Trứng xào mộc nhĩ mềm mịn, Từ Sương còn dùng mỡ heo xào một ít rau xanh non với tỏi băm, hai ăn rau xào với bánh bột ngô, canh là canh rau chân vịt nấu đậu phụ, vị thanh mát của rau chân vịt cộng với đậu phụ mềm mịn, rắc thêm chút tiêu, trong đêm mưa gió món ăn nào ấm áp hơn thế.

Ăn cơm xong, hai tắm rửa ngủ, Từ Sương đưa tay tìm ở chân giường, tìm mãi thấy, lúc mới nhớ , mấy chục cái bao lấy Tết dùng hết .

Nhìn Vương Anh c.ắ.n chăn , Từ Sương càng thêm chán nản, kéo cô lòng: “Ngủ!”

Vẫn thúc giục sư nhanh lên, lề mề như thế, thư cũng gửi , đồ vẫn đến!

Hai ngủ đến nửa đêm, chợt thấy tiếng đập cửa bên ngoài, tiếng cộc cộc rõ ràng trong đêm khuya.

“Vương Anh! Vương Anh! Cô dậy xem , khu tri thức trẻ sập !”

Vương Anh ngủ mơ màng, cứ tưởng đang mơ, ngái ngủ hỏi : “Cái gì sập cơ?”

Từ Sương nhíu mày, bất cứ ai đ.á.n.h thức trong giấc ngủ cũng sẽ vui. tỉnh táo nhanh, gần như lập tức phản ứng , lay Vương Anh vài cái.

Vương Anh thấy bên ngoài vẫn đang kêu khu tri thức trẻ sập, vội vàng bật dậy.

Hai mặc quần áo, mở cửa lý do.

Bên ngoài đang mưa đá.

Mưa đá bây giờ tuy là hạt nhỏ, nhưng đất vẫn còn phủ một lớp to bằng quả trứng gà. Bây giờ là tháng Ba âm lịch, lúa mì ruộng gieo xong, mầm nhú lên. Thế mà đổ mưa đá lớn như .

Vương Anh lập tức sự nghiêm trọng của vấn đề, Từ Sương cũng nghiêm mặt .

Trong nhà ô, Từ Sương tìm cho Vương Anh một miếng ván gỗ mỏng, vốn là dùng để lót quần áo trong nhà, giờ cũng kịp bận tâm.

Vương Anh giơ tấm ván ngoài, đập cửa là một xã viên, thấy Vương Anh thì gấp gáp: “Đại đội sập chỉ một chỗ, khu tri thức trẻ nghiêm trọng nhất, đội trưởng và bí thư đang chờ ở đó , hai tri thức trẻ vùi lấp, bây giờ kéo , bảo cô đến xem tình hình.”

Loading...