Gả Cho Đầu Bếp TN 60 [Xuyên Không Trùng Sinh] - Chương 152
Cập nhật lúc: 2025-11-08 04:10:24
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
152.
Kỹ thuật đ.á.n.h bắt cá biển, tôm biển còn thiện, việc nuôi trồng cũng mới bắt đầu phát triển, hàng khô thì chỉ cung cấp cho một vài thành phố lớn, những huyện nhỏ như Nam Thiệu, gia đình ăn cũng ít.
Vương Anh ăn món hoành thánh tề thái gần giống như kiếp , Từ Sương còn dùng tôm nõn phơi khô cho cô món Đại Chử Can Ti (bún đậu khô hầm).
Sợi đậu phụ chần qua nước dùng gà, đó thêm tôm nõn phơi khô hầm, nước dùng cho thêm mỡ heo, một thìa rượu vàng để hầm chung. Trước khi múc , thêm một nắm mầm đậu Hà Lan.
Vương Anh nếm một miếng liền nhận : “Đại Chử Can Ti ?”
Từ Sương gật đầu, chính xác thì món hẳn là Đại Chử Can Ti, giăm bông để tạo vị, nguyên liệu bên trong cũng đầy đủ.
Vương Anh vẫn ăn thỏa mãn: “Ngon! Độ hầm của bún đậu , vị của tôm nõn phơi khô cũng thể thế tôm tươi.”
Từ Sương đây từng theo sư thúc học món Đại Chử Can Ti , cũng từng đến tỉnh thành ở hậu bếp với sư thúc hai tháng, nên cũng chút kinh nghiệm về món Hoài Dương. Món Đại Chử Can Ti tuy thiếu nguyên liệu, nhưng hương vị hề tệ.
Từ Sương : “Đợi một thời gian nữa, sẽ hỏi sư thúc xem thể kiếm cho một cái giăm bông .”
Vương Anh thèm nhỏ dãi món Yên Đốc Tiên (canh măng thịt ba chỉ) trong sách dạy nấu ăn mấy , Từ Sương bây giờ đều cố gắng đáp ứng yêu cầu của Vương Anh.
Vương Anh lắc đầu: “Thôi đừng vội, đắt lắm đấy!”
Vương Anh bây giờ nắm giữ các khoản chi tiêu lớn nhỏ trong nhà, tiền trong tay là eo hẹp, nhưng cũng nhiều khoản chi.
Nói chung, tiền tiết kiệm hiện tại của gia đình hơn ba trăm tệ, ngoài Từ Sương mỗi tháng còn ba mươi lăm tệ tiền lương, Vương Anh tự hai tệ tiền trợ cấp của đại đội, và mười tệ mỗi tháng từ việc bán d.ư.ợ.c liệu. Tức là thu nhập chính thức của cả nhà là bốn mươi bảy tệ.
Lâm thổ sản Từ Sương mang bán ở huyện định, Vương Anh ước tính sơ bộ, cả tiền mặt và phiếu, mỗi tháng thể kiếm hai mươi tệ và một ít phiếu.
Vương Anh tính tính , tổng thu nhập của cả nhà mỗi tháng là sáu bảy mươi tệ.
Khoản tiền vẻ ít, nhưng nhà cũng nhiều khoản chi.
Đầu tiên là Vương Anh dự định mua một chiếc máy may và một cái radio, máy may là để tặng bà Từ già, một là quần áo bốn mùa trong nhà đều do bà Từ già may, máy móc cứ may tay thì vất vả. Hơn nữa, Vương Anh nghĩ bà Từ già thích những công việc may vá thêu thùa .
Cô và Từ Sương luôn bận rộn, vì bà Từ già sở thích, Vương Anh bà vui.
Nói về radio, Vương Anh nhận , cứ đến mùa đông, tuyết phủ kín núi lâu như , chút tiêu khiển nào thì thực sự chịu nổi.
Đọc sách thì thôi, mùa cũng tiện lắm, nhưng mua một cái radio thì .
Chỉ riêng hai món đồ lớn , tính sơ sơ cũng tốn gần ba trăm tệ.
Một chiếc máy may giá một trăm sáu mươi tệ, đó là tính tiền phiếu, phiếu máy may còn đắt hơn xe đạp nhiều. Ngay cả Trần Đông cũng , chỉ thể giúp hỏi ở huyện, gặp còn tùy duyên.
dù thế nào nữa, khoản tiền cần để dành .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-dau-bep-tn-60-xuyen-khong-trung-sinh/chuong-152.html.]
Vương Anh lo lắng: “Nếu thể lấy tiền nhân sâm rừng thì .”
Ba trăm tệ! Có thể giải quyết tất cả vấn đề ngay lập tức.
Gần đây Vương Anh thỉnh thoảng lên núi , cốt là để sớm tìm nhân sâm rừng. Thật may, chuyện như ý , cô tìm khắp mấy chỗ mà vẫn thấy.
Thấy ba trăm tệ sắp tuột khỏi tay, Vương Anh lo lắng .
Từ Sương an ủi cô: “Không thì sẽ với sư phụ, bán thêm cá là .”
Cá trong ao hoang đều lớn, mỗi con mười mấy cân, Trần Đông bán mỗi con năm tệ, giá thể là khá cao .
Vương Anh lắc đầu: “Sao thể cứ trông chờ ao cá, đ.á.n.h bắt hết thì còn gì để ăn nữa.”
Cô cố ý kiểm soát đ.á.n.h bắt sạch ao cá, cái ao , cá lớn cá bé từ từ lớn lên, cô còn cá ăn liên tục, bây giờ mà dùng hết, ?
Vương Anh: “Em tìm thêm xem .”
Nói Vương Anh hỏi: “Đồ chuẩn cho cả xong ? Có cần thêm gì nữa ?”
Đây cũng là một mặt lo lắng khác của Vương Anh, qua Tết, Vương Anh cùng Từ Sương chuẩn đồ cho Từ Minh.
Mặc dù bà Từ già sợ Vương Anh sẽ vui vì chuyện , nhưng Vương Anh thì bận tâm.
Tiền cô đang giữ là tiền Từ Sương tích góp đây, chi tiêu cũng thể chỉ lo cho gia đình nhỏ của . Từ Minh Vương Linh Linh liên lụy tai họa đáng , Từ Sương dù cũng mắc nợ . Gửi đồ là điều nên .
Từ Sương: “Chuẩn gần xong , đầu gửi nên nhiều quá, đợi từ từ thêm .”
Từ Sương chuẩn một túi lớn bột mì rang, đều là bột mì trắng rang với vừng và đậu phộng giã nhỏ, đóng gói kín, pha với nước là uống . Ngoài còn cá khô và thịt thỏ phơi khô, bột mì rang chuẩn mười cân, cá và thịt cũng mười cân.
Vương Anh vốn định gửi thêm ít đường, nhưng Từ Sương ngăn : “Chúng gửi nhất là lâm thổ sản (sản vật rừng núi).”
Vương Anh nghĩ một lát thì hiểu , Từ Sương vẫn lo Từ Minh khác để ý, gửi đường khó tránh khỏi nghi ngờ nhà tiền, sẽ gặp rắc rối. Ngược , gửi lâm thổ sản và lương thực, dễ phát hiện vấn đề.
Vương Anh: “Được, mai chúng gửi đồ. Buổi chiều em tiện thể ghé qua trạm xá công xã.”
Cô đội trưởng báo cáo lên y sĩ chân đất, nhưng qua sát hạch, nên là để tham gia tập huấn của trạm xá.
Sau khi tập huấn xong một tháng, sẽ tham gia kỳ thi, thi đậu cô thể nhận một tệ tiền trợ cấp từ trạm xá. Trạm xá cũng sẽ cấp t.h.u.ố.c men định kỳ cho cô.
Vương Anh thấy đây là một việc , định mai sẽ .
Từ Sương: “Vậy lát nữa sẽ để xe đạp cho em.”
Hai một chiếc xe, hiện tại vẫn thể phiên dùng tạm, Vương Anh đôi khi dùng nhiều hơn Từ Sương một chút. Từ Sương còn nghĩ nếu thể phiên , thì sớm muộn gì cũng mua thêm một chiếc nữa.
Hai quấn quýt một lúc, Vương Anh mới vội vàng dậy: “Nói là hôm nay em xem lợn cho Tiền Cúc Hoa.”