Gả Cho Cha Của Nam Chính - Chương 101
Cập nhật lúc: 2024-12-07 09:46:48
Lượt xem: 91
Dương thị vẫn là một đại mỹ nhân thướt tha, Khương Nam Hoa cũng là một nam tử trung niên anh tuấn nho nhã. dung mạo của huynh muội Khương Nịnh Bảo đều có phần tương tự với Dương Thị.
Một nhà bốn người đều là tuấn nam mỹ nữ, lại đứng ngay trước của phủ khiến người khác cũng không nhịn được mà chú ý đến.
Huynh muội Khương Ninh Bảo đoàn tụ với cha mẹ mình, cũng không rảnh quan tâm đến ánh mắt người khác, chỉ vô cùng vui mừng kể lại nhiều chuyện xảy ra trong bốn năm nay, Tiểu vương gia Tiêu Nhiên đi theo bọn họ mất hứng hừ nhẹ một cái.
Một người to lớn sống sờ sờ như hắn đứng ngay chỗ này, nhưng mọi người lại hoàn toàn xem nhẹ hắn, Tiêu Nhiên vô cùng mất hứng, nhưng vẫn không bước đến quấy rầy mấy người Khương Nịnh Bảo, sau đó cung kính gật đầu với Định Quốc công đứng xa xa đằng kia rồi thở phì phò rời đi.
Sau khi Khương Nịnh Bảo kích động nói chuyện với mẫu thân của mình xong, mới biết Tiểu vương gia Tiêu Nhiên đã rời đi, liền có chút sửng sốt, nàng vẫn chưa nói lời cảm ơn với hắn, nhưng sau khi nhìn thấy từ xa có không ít người nhìn trộm về nơi này, liền vội vàng nói:
" Cha mẹ, đại ca, chúng ta vào phủ rồi nói tiếp."
Nói xong, nàng liền quay đầu lại nhìn Định Quốc Công một cái, sau đó cười sáng lạn gọi hắn lại.
"Quốc Công gia, chảng mau ôm hai đứa bé đến đây."
Cha mẹ Khương Nịnh Bảo đã sớm được Vương gia Tiêu Nhiên nói cho nghe về chuyện của nữ nhi nhà mình, đặc biệt là những chuyện nữ nhi gặp phải làm bọn họ vô cùng khó chịu.
Lúc vừa nghe nói đến chuyện Nịnh Bảo gả cho Định Quốc Công,
Nien ai 6 Vit Bio ung 66i ac bid, nang 6 the f dang den
gần với Định Quốc Công mà không bị ảnh hưởng.
Hiện giờ nhìn thấy bộ dáng nử nhi của mình nét mặt tỏả sáng, khí sắc hồng nhuận, liền có thể biết được mỗi ngày nữ nhi trải qua thật sự hạnh phúc, Tiểu vương gia thật sự không hề lừa bọn họ.
Lúc này hai người bọn họ mới hoàn toàn an tâm.
Định Quốc Công ôm hai đứa bé đang không yên phận nhích tới nhích tui đứng cách đó khá xa, trên khuôn mặt anh tuấn cứng rắn đều là vẻ mặt lạnh nhạt, thỉnh thoảng hăn lại thấp giọng dồ dồ hai đứa bé, nghe được tiếng Nịnh Bảo gọi, mới trầm ổn cất bước đi qua, cung kính chào hỏi với Khương Nam Hoa và Dương thị.
"Bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu!"
Sát khí trên người hắn quá nặng, nên Khương Nam Hoa và Dương thị cũng không dám tùy tiện gần, nhưng đối với người con rể quyền cao chức trọng này bọn họ cũng thật sự vô cùng hài lòng.
"Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy."
Đến ánh mắt Dương nhìn vào hai đứa bé ngoan ngoãn đang mở to đôi mặt giông như nho đen trong n.g.ự.c Định
Quốc Công liền cảm thấy yêu thích không thôi.
"Bọn chúng chính là Ky ca nhi và Lân ca nhi, lớn lên thật đẹp." Nói xong, bà liền nhét hai chiếc kim khóa bình an phú quý đã chuẩn bị sẵn từ trước vào tay Khương Nịnh Bảo: "Nịnh Bảo, đây là quả ta cho hai đứa cháu ngoại của mình, con giúp hai đứa nhận lấy trước đi."
Khương Nịnh Bảo cười nhận lấy.
"Cảm ơn nương!"
Ánh mắt Khương Nam Hoa cũng dừng lại trên người đôi song sinh của nữ nhi, lại nhìn thấy bọn họ trắng trẻo mập mạp, trong lòng cũng vui mừng, dù chưa bế được cháu nội nhưng có cháu ngoại để ôm cũng không tổi.
Tâm tình Khương Nam Hoa vô cùng sung sướng.
Đoàn người bước vào Khương phủ, vì sát khí trên người Định Quốc Công vô cùng nặng, nên cũng chỉ nói với bọn họ vài câu, nhìn thấy dáng vẻ khách khí cung kính của bọn họ cũng không nói gì.
Khương Nam Hoa và Dương thị thấy vậy mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Hai huynh muội Khương Nịnh Bảo và Khương Cẩn không còn gì để nói, có lẽ do cha mẹ còn chưa quen thuộc với Định Quốc Công, chờ sau này ở chung nhiều hơn, thái độ tất nhiên sẽ không còn khách khí xa lạ như vậy nữa.
Giữa trưa sau khi dùng xong cơm trưa, Định Quốc Công cũng biết nếu có hắn ở đây, nhạc phụ nhạc mẫu sẽ không được tự nhiên, liền nói với Khương Nịnh Bảo một tiếng: "Nịnh Bảo, ta trước dẫn bọn nhỏ hồi phủ, chạng vạng sẽ quay trở lại đây đón nàng."
Trong mắt Khương Nịnh Bảo hiện lên một chút áy náy, liền duỗi tay ôm lấy Định Quốc Công một chút, nhón chân hôn một cái lên môi hắn: "Được, ta chờ chàng đến đón ta."
Định Quốc Công ôm lấy tiểu thê tử một lát, sau khi đặt một nụ hôn trên trán nàng, liền tìm một lý do tạm biệt với nhạc phụ nhạc mẫu, rồi mang theo hai đứa bé rời khỏi Khương phủ.
Hành động thân mật của hai người bị Khương Nam Hoa và Dương thị nhìn thấy, trong lòng bọn họ liền vô cùng vui mừng, chỉ là trong sự vui vẻ ấy dường như cũng lộ ra một chút mất mát.
Sau khi Định Quốc Công rời đi, không khí cũng không còn căng thẳng như vậy nữa, Dương thị liền nhịn không được bước đến ôm nữ nhi vào n.g.ự.c mình, trong giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: "Nịnh Bảo, thực xin lỗi, nương cùng cha con về trễ, đã khiến huynh muội các con chịu uất ức rồi."
Trong lòng Khương Nam Hoa cũng vô cùng khó chịu, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nhi tử một chút, không ngờ năm nay nhi tử đã đỗ Trạng Nguyên, hơn nữa cũng đã định xong một cuộc hôn nhân rất tốt nữa.
Khương Cẩn rót cho Khương Nam Hoa một ly trà.
Khương Nịnh Bảo ôm lấy mẫu thân, cười lắc lắc đầu trả lời: "Cha, nương, ta và đại ca vẫn rất tốt, chỉ cần hai người không trách con và đại ca gây chuyện khiến cho không còn tước vị của Trường Ninh Bá phủ là tốt rồi."
"Nịnh Bảo, A Cẩn, các con nói cho ta và nương các của con nghe chuyện mấy năm nay đi." Khương Nam Hoa và Dương thị chỉ biết được một chút chuyện của Khương gia từ chỗ Tiểu vương gia Tiêu Nhiên, nhưng cũng không biết hoàn toàn rõ ràng.
Khương Nịnh Bảo và Khương Cẩn nghe thấy cha hỏi, cũng không dấu diếm, một năm một mười nói toàn bộ mọi chuyện xảy ra mấy năm qua cho Khương Nam Hoa và Dương thị nghe.
Sau khi hai người nghe xong, sắc mặt liền đen lại.
Khương Nam Hoa phẫn nộ nói: "Khinh người quá đáng!"
Sắc mặt Dương thị cũng cực ky khó coi, bà không ngờ hôn sự trước đó đã định ra cho nữ nhi rốt cuộc lại thiếu chút nữa đã hại nàng, liền nhìn về phía Khương Nịnh Bảo mang theo ánh mắt vô cùng áy náy.
"Nịnh Bảo, nương thật sự xin lỗi con!"
Trong lòng Khương Nịnh Bảo từ từ dâng lên một chút ấm áp sau đó nhanh chóng lấp đầy mọi ngóc ngách.
"Nương, bây giờ ta cũng vô cùng tốt, Quốc Công gia đối với ta vô cùng tốt, hậu viện cũng rất sạch sẽ, không hề có nữ nhân nào khác, lão phu nhân cũng vô cùng tốt với con, lúc con gả qua ngay ngày đầu tiên đã giao quyền quản gia cho con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-cha-cua-nam-chinh/chuong-101.html.]
Khương Cấn ở cạnh đó cũng gật đầu: "Đúng vậy, nương, muội phu đồi với muội muội vô cùng tốt, nương không cần lo lắng."
Dương thị thấy hai huynh muội nói như vậy, sự áy náy với Nịnh Bảo mới tan đi một chút, nhưng trong lòng bà vẫn khó chịu như cũ, nếu trước đó không phải do nhìn thấy Tạ Nhị phu nhân kia quá mức thành tâm thành ý, bà cũng sẽ không đồng ý mối hôn sự kia.
Ai ngờ lòng người dễ thay đổi.
Khương Nam Hoa nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay thê tử an ủi bà.
"Cha, nương, chuyện Khương gia..về, nhất định đại bá sẽ tìm đến cửa.
Hiện tại hai người đã quay
Khương Nịnh Bảo xem xét nhìn đại ca một cái, có chút ngượng ngùng mở miệng, đây chính là chuyện nàng và đại ca lo lắng nhất, thân thế của cha chỉ có một mình Khương lão phu nhân biết, ngay cả đại phòng cũng không biết.
Một khi đại phòng biết được chuyện này thì lại vô cùng phiền phức.
Khương Nam Hoa trầm mặc, ông cũng ngờ mình lại không phải là nhi tử ruột của mẫu thân mà là con của tội nô, nếu không phải nhờ mẫu thân, ông đã ...... Dù cho bây giờ gia tộc của phụ thân ruột đã được giải oan, nhưng rốt cuộc ông vẫn nợ Khương gia một ân huệ lớn.
Dương thị cũng trầm mặc.
Tất nhiên đại phòng Khương gia vô cùng đáng giận, nhưng n tình của Khương lão phu nhân lại vô cùng lớn.
Hiện tại rốt cuộc Dương thị cũng biết được tại sao lão phu nhân lợi luôn đối xử bất công với nhị phòng, chung quy thì cháu trai bên ngoại và nhi tử ruột cũng không hề giống nhau, nhưng mặc cho sự bất công thế nào, thì lão phu nhân vẫn đối xử với phu quân vô cùng tốt.
"Bên kia...
... Nếu có thể giúp Khương gia được thì giúp họ một
phen đi." Sau một lcu 1 lâu Khương Nam Hoa mới nói ra một cầu như vậy, suy nghĩ của ông giống như Khương Nịnh Bảo cũng không muốn nhận thân với phụ thân ruột thịt.
Chuyện thân thế này nếu có thể dấu diếm thì vẫn nên dấu đi cho thỏa đáng.
Khương Nịnh Bảo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười gật đầu: "Cha, người yên tâm, mỗi dịp lễ tết con và đại ca vẫn luôn gửi tặng lễ vật cho lão phu nhân, Khương gia lại được Định Quốc Công phủ che chở, chuyện bảo vệ cho gia nghiệp to như vậy cũng không phải là vấn đề gì lớn."
"Ngay cả tổ phụ ruột, con cũng đã nói qua với Quốc Công gia, cũng đã âm thầm phái người giúp đỡ bọn họ."
Khương Nam Hoa vui mừng cười nói: "Nịnh Bảo đã trưởng thành rồi."
Trong bốn năm bọn họ không có ở đây, Nịnh Bảo đã gả đến được gia đình tốt, nhi tử cũng có tiền đồ, trong mắt Dương thị hiện lên một chút kiêu ngạo, nhưng đồng thời cũng vô cùng đau lòng cho những chuyện hai huynh muội gặp phải.
May mắn tất cả mọi chuyện qua cơn mưa trời lại sáng.
Một nhà bôn người nói chuyện một lát, Khương Nịnh Bảo thấy giữa mày cha mẹ hiện lên chút mệt mỏi, lập tức nói: "Cha mẹ lặn lội đường xa, nhất định cũng đã sớm mệt mỏi, hai người nghỉ ngời sớm một chút , con quay về Định Quốc Công phủ, nếu có rảnh, có thể đến Định Quốc Công phủ thăm con."
Khương Nam Hoa và Dương thị đều có chút không nỡ, nhưng hai người họ quả thật vô cùng mệt mỏi liền gật gật đầu đồng ý.
Sau khi Khương Cẩn tiễn muội muội ra khỏi cửa, liền có trật tự phân phó hạ nhân đun nước ấm đưa đến chủ viện, rồi đưa mấy hạ nhân trước đây đến chăm sóc cho họ.
Khương Nịnh Bảo rời đi trước, nên cũng không cần đợi Định Quốc Công đến đón.
Sau khi trở về Định Quốc Công phủ, tâm tình của Khương Nịnh Bảo vẫn rất tốt, Tạ lão phu nhân cũng đặc biệt vui mừng, chuyện thông gia còn sống hiện tại đã trở về là chuyện tốt, hơn nữa bà còn vô cùng thấu hiểu lý lẽ tỏ vẻ Khương Nịnh Bảo có thể ở lại Khương phủ mấy ngày cũng được.
Trong lòng Khương Nịnh Bảo liền cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tạ lão phu nhân thực sự là một bà bà vô cùng tiến bộ, nhưng Khương Nịnh Bảo không đến Khương phủ ở vài ngày như vậy, ban ngày ngoại trừ xử lý một chút chuyện trong phủ, đa số thời gian còn lại thì vô cùng rảnh rỗi, đến lúc đấy có thể dẫn theo hai đứa bé đến thăm ông bà ngoại là được.
Sau khi quay về phòng, Khương Nịnh Bảo liền phân phó Xuân Hỉ: "Xuân Hỉ, đến kho riêng của ta chọn một phần hậu lệ rồi đưa đến Thụy Vương phủ đi."
Dừng một chút, nàng lại nói, "Lấy thêm một vò rượu hoa đào cực phẩm ta mới ủ cách đây không lâu đưa đi cùng luôn."
Tiểu vương gia Tiêu Nhiên đã đưa cha mẹ nàng trở về, nhất định nàng phải cảm tạ hắn thật tốt.
"Dạ, phu nhân." Xuân Hỉ cười đồng ý rồi lui ra ngoài.
Lúc này, Xuân Nhạc bưng chút nước trà điểm tâm tới, Khương Nịnh Bảo cũng chỉ ăn mấy miếng lót bụng, hai đứa bé cũng đã ngủ nên nàng liền ra sau sương phòng ủ rượu.
Gần đây nàng chưa ủ thêm rượu hoa quả các loại, hầm rượu cũng không còn nhiều nữa, Khương Nịnh Bảo quyết định ủ thêm một chút.
Lúc Tiêu Nhiên nhận được hậu lễ nhìn thấy một vò rượu hoa đào cực phẩm, liền nói thẳng dựa vào lễ vật này của Định Quốc Công phu nhân, cũng không uổng công hắn ngàn dặm xa xôi đưa người an toàn trở về kinh thành.
Thụy Vương phi và Thụy Vương gia cũng vô cùng cao hứng khi đích tử gây dựng được quan hệ với Định Quốc Công.
Tin tức phu thê Khương Nam Hoa bình an trở về khiến cho Khương gia chấn động, chờ sau khi phu thê Khương Nam Hoa tự mình mang theo hậu lễ đến cửa thăm hỏi Khương lão phu nhân, rốt cuộc đại phòng Khương Đông Minh của Khương gia nhịn không được nữa liền đến tìm Khương lão phu nhân.
"Mẫu thân, nhị đệ cùng nhị đệ muội cũng đã bình an trở lại, vậy tội danh ta mưu hại bọn họ cũng không được thành lập, người mau nói bọn họ sửa lời, để ta có thể khôi phục lại chức quan, cũng lấy lại tước vị."
Khương Đông Minh nhìn lão phu nhân, hai mắt tràn đầy mong đợi.
Khương lão phu nhân nghe xong cũng động lòng, Đông Minh nói không sai, phu thê con thứ hai đã bình an hồi kinh, chỉ cần bọn họ sửa lời, bà lại mang cái mặt già này đi cầu xin bọn họ, tước vị của
Đông Minh hẳn có thể khôi phục.
"Ngươi nói không sai, ngày mai ta sẽ đến Khương phủ một chuyến."
Khương Đông Minh vô cùng, kích động nói: "Đa tạ mẫu thân."
"Được, ngươi về trước đi, chuyện này không nên để lộ, ta đến dò xét ý tứ bọn họ một chút đã." Khương lão phu nhân nhìn nhìn thấy nhi tử vui mừng giống mình liền vội vàng dặn dò một câu.
Khương Đông Minh gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Chờ sau khi Khương Đông Minh rời đi, sắc mặt Khương lão phu nhân liền trầm xuống, ngón tay khảy khảy chuỗi Phật châu trong tay, nơi đáy mắt lóe lên một tia sáng, hẳn rằng con thứ đã biết được thân thế của mình.
Như vậy mọi chuyện liền dễ làm hơn rất nhiều.